Trình Nhã, Trình Nghiên Nhã, hơn kém một chữ mà khác nhau một trời một vực.
Trình Thiên nhíu mày, hỏi lại lần nữa, “Trình Nhã?”
Mục Tu gật đầu, chủ động rót một tách trà giúp hắn.
Trà bích loa xuân, lúc còn sống mẹ thích nhất loại này. Trình Thiên nhìn Mục Tu không tự giác đè ngón tay lên ấm trà, nhớ đến mẹ hắn khi châm trà cũng thích làm động tác nhỏ là đè ấm trà, nhẹ thở ra một hơi, trả lời, “Biệt danh của tôi đúng là Thiên Thiên.”
Mục Tu đặt tách trà trước mặt hắn, giương mắt nhìn, ánh mắt dịu dàng và xúc động, ngầm có một tia kích động, “Chỉ chớp mắt, con đã lớn như vậy.”
Trình Thiên không có tâm trạng cùng ông cảm khái chuyện năm đó.
“Năm đó mẹ dẫn tôi và em trai chạy trốn đến tỉnh A, không lâu sau bị Hứa Kiến Quốc bắt được, Tiểu Khoa và tôi bị thất lạc, Tiểu Khoa trở thành trẻ em bị bắt cóc trong hồ sơ ghi chép, rồi được ông Lưu nhận nuôi. Mẹ và tôi bị bắt về nước M, Hứa Kiến Quốc lấy tôi uy hiếp mẹ, mẹ không có đường chạy trốn, cuối cùng suy sụp tinh thần, lúc tôi năm tuổi mẹ đã nhảy lầu tự sát.” Chuyện cũ chỉ một câu có thể tóm tắt hết toàn bộ, Trình Thiên đột nhiên cảm thấy thật nực cười, giọng nói cũng không được tốt lắm, “Năm đó khi chú gặp mẹ tôi đã dùng thân phận giả phải không?”
Mục Tu nghe Trình Thiên nói xong lại chậm chạp không bình tĩnh được, vẻ dịu dàng trên mặt bị nét khiếp sợ và mờ mịt thay thế, khó khăn hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317098/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.