Lưu Khoa cảm thấy ánh mắt của cậu Đổng Dịch hơi kỳ quái, liếc nhìn mắt kính trong tay đối phương, lại cảm thấy chắc bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Người bị cận tháo mắt kính ra khi nhìn sẽ hơi nheo mắt, cũng có thói quen nhíu lông mày, nhìn độ dày của kính mắt này, độ cận chắc cũng không thấp.
Giống như giải đáp thắc mắc của Lưu Khoa, khi cậu vừa lễ phép chào hỏi xong, Ông Hoài Tín đeo kính lên, vẻ mặt biến hóa hiền lành như trước, thân thiết nói, “Hai đứa vào nhà đi, cậu mang cá vào phòng bếp.”
Đổng Dịch gật đầu, “Cháu dẫn Tiểu Khoa vào nhà trước.”
Lưu Khoa cười cười với Ông Hoài Tín rồi theo Đổng Dịch vào nhà.
Thân ảnh hai người biến mất sau cánh cửa, Ông Hoài Tín thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mất, đứng ngây đó như đang suy nghĩ đều gì, sau một lúc lâu ông mới xoay người vào phòng bếp.
Bữa trưa rất nhanh được dọn lên bàn, sau khi cạn ly chúc mừng năm mới, Ông Hoài Tín nhìn Lưu Khoa thân thiết hỏi thăm, “Tiểu Khoa, cháu là người địa phương phải không, đến thành phố B mấy năm rồi? Haiz, mấy năm nay cậu vẫn luôn ở địa phương, chắc còn không hiểu biết đối cố hương bằng những người trẻ tuổi mới đến như cháu, mỗi năm trôi qua, thành phố B thay đổi quá nhiều.”
Lưu Khoa đặt ly rượu xuống, khéo léo trả lời, “Cháu là người ở tỉnh A, đến thành phố B cũng bảy, tám năm rồi, thành phố có thay đổi là chuyện tốt, chứng tỏ cuộc sống của mọi người ngày càng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317095/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.