*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Đã từng là một vũ khí dạy bù sắc bén, trải qua mười năm Đổng Dịch đã thăng cấp thành chướng ngại lớn nhất trong việc học tập của Lưu Khoa! Cậu sờ lên đôi môi hơi tê, vuốt lại mái tóc bị đối phương vò loạn, cúi người ôm Cục Ngốc đang ngủ bên chân, đặt lên đôi giày của Đổng Dịch.
Đổng Dịch cúi đầu, đối diện với con mắt mờ sương vì buồn ngủ của Cục Ngốc. “Ẳng?” Cục Ngốc nghiêng đầu, lắc đuôi với hắn, giơ chân sau lên gãi lỗ tai, đứng lên rồi ngồi xổm xuống.
Lông mày Đổng Dịch giật giật, quyết đoán lui ra sau.
Lưu Khoa hả giận hừ lạnh một tiếng, ôm Cục Ngốc đang mất mục tiêu ngơ ngác ngồi dưới đất vào lòng, chỉ ra cửa, “Đi ra ngoài lấy đồ của anh đi, rồi đi nấu cơm, không muốn nấu cơm thì đi đến nhà đối diện giúp chú Tiền và anh của em giám sát việc sửa chữa nhà, trước giờ cơm đừng có xuất hiện trước mặt em, nếu không…” Cậu nhéo nhéo lỗ tai Cục Ngốc, chó con phối hợp ẳng một tiếng.
Địa vị trong nhà của Đổng Dịch vô cùng thấp, hắn im lặng nhìn bọn họ, sau đó thỏa hiệp xoay người rời đi, mặt mày đen như mực.
Cánh cửa được đóng lại, Lưu Khoa thu hồi tầm mắt, xoay xoay bút, cảm thấy buồn cười chôn mặt vào lưng Cục Ngốc cọ cọ, sau đó ghét bỏ ngẩng đầu lên, đặt nó xuống phủi lông chó trên tay, chọt chọt chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317085/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.