Lâu Thành không tìm được lý do nào, thành thật nói: "Không phải vì anh thích em sao, nên muốn cùng em trở nên..........tốt hơn."
Anh lén lút mang mấy hộp tới, cũng không có ý gì khác, nghĩ rằng nếu như nước chảy thành sông cũng không sợ lúc ấy đi tới siêu thị không mua được SIZE của anh – không ngờ rằng ngày đầu tiên đã bị bắt được.
Đinh Tuyết Nhuận ngược lại không có tâm lý mâu thuẫn gì cả, bởi vì cậu biết rằng có một số việc không thể kiềm chế, kiềm chế ngược lại không tốt, không biết chừng lại làm cho tinh thần người ta uể oải. Nhưng với thành tích này của Lâu Thành.....vẫn phải lấy học tập làm trọng, không thể phân tâm.
Nhìn thấy anh giấu đồ đằng sau lưng, dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng, Đinh Tuyết Nhuận chống hai gối lên chiếc vali đầy quần áo mùa hè của anh, cúi đầu qua, hôn nhẹ một cái lên trán anh, khẽ nói: "Như thế này không phải rất tốt sao?"
Lâu Thành đối diện với đôi mắt đen của cậu, mơ hồ nhìn chăm chú: "Rất tốt..........."
Ban đêm, Đinh Tuyết Nhuận vốn định dạy thêm cho Lâu Thành, vậy mà đột nhiên lại cắt điện, có lẽ là đường điện gặp sự cố.
Đinh Tuyết Nhuận mở bảng điện ra, để Lâu Thành ở bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng, bản thân cậu cầm kìm ra tay.
Lâu Thành thấy vậy rất sợ, sợ cậu bị điện giật: "Nhuận Nhuận, không có điện thì thôi, không có điện chúng ta làm một chút chuyện đặc biệt, đi ra ngoài ngắm sao cũng được, hôn cũng được, cũng không nhất thiết phải có đèn, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-chon-toi-toi-rat-ngot/1321376/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.