"Muốn thoát độc thân? Còn khó sao?" Heo Con biết Lâu Thành có bệnh sạch sẽ, nhưng cậu lại không biết rằng Lâu Thành đã bệnh tới mức độ nhìn thấy người khác hôn nhau cũng cảm thấy "thực sự đủ rồi".
Lâu Thành lắc đầu: "Chú không hiểu."
"Nhưng em có bạn gái rồi." Anh không có.
"..........cút." Lâu Thành cân nhắc, anh có nên thoát độc thân hay không?
Đinh Tuyết Nhuận đi một tuần mới trở lại, buổi sáng thứ hai đi học, rất nhiều bạn học đều vội vàng vây quanh chỗ ngồi của cậu, tranh nhau hỏi: "Thế nào rồi?"
"Có được tuyển thẳng không?"
"Thi được bao nhiêu điểm?"
"Đề thi như thế nào? Khó lắm hả?"
Đinh Tuyết Nhuận không nhanh không chậm: "Điểm số với xếp hạng còn chưa được công bố."
Tuy nói chỉ có hai trăm học sinh, nhưng chấm thi không thể nhanh như vậy được.
Lâu Thành biết Đinh Tuyết Nhuận đã thi xong trở lại, hôm nay đặc biệt dậy sớm. Kết quả nhìn thấy nhiều người vây quanh cậu như vậy, hỏi thăm tình hình thi cử — ngay cả lối vào chỗ ngồi của anh cũng bị lấp kín. Lâu Thành sầm mặt đi qua: "Tránh ra hết đi."
Mọi người vừa nhìn thấy Lâu Thành tới, lập tức để anh đi qua, nhưng người vây quanh Đinh Tuyết Nhuận vẫn chưa giảm bớt, vẫn chật như nêm. Dường như sau một đêm cậu đã biến thành người được hoan nghênh nhất lớp, tất cả mọi người đều nói chuyện với cậu, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình.
"Đinh Tuyết Nhuận, tớ giúp cậu chéo bài tập mà thầy cô đã cho trong một tuần qua rồi."
"Tớ có thể cho cậu mượn vở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-chon-toi-toi-rat-ngot/1321361/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.