Lâu Thành nhìn biểu tình của Đinh Tuyết Nhuận, phát hiện cậu rất tự nhiên hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng chuyên chú, xem ra chỉ có mình anh cảm thấy rất kỳ quái? Tuy rằng anh cảm thấy kỳ quái nhưng lại không hề muốn rút tay ra. Anh nhận thấy từ tay trở đi có một cảm giác như điện giật, trong lòng lại có một chút thẹn thùng, nghĩ rằng Tiểu Đinh sao lại làm thế này.
Giáo viên vừa đi vào phòng, Đinh Tuyết Nhuận liền buông tay anh ra. Không còn tay của cậu, Lâu Thành có một chút mất mát chà xát tay, còn cúi đầu ngửi một chút, nhíu mày nói: "Tại sao mùi trên tay cậu lại không giống thế này......."
"Tay cậu hình như thơm hơn một chút." Anh nói rất chuẩn xác.
Đinh Tuyết Nhuận đang đọc bài khóa hạ thấp giọng nói: "Đó là bỏi vì tay cậu có mồ hôi."
Lâu Thành nghẹn một chút, giống như hiểu được tại sao anh lại cảm thấy trơn và dính, đm, thì ra là mồ hôi.
Hôm giáng sinh, cũng chính là đêm bình an, giữa học sinh với nhau lưu hành tặng táo.
Hôm đó đúng lúc vào cuối tuần, không phải đi học, nhưng mà vẫn phải tự học buổi tối.
Buổi chiều Đinh Tuyết Nhuận tới sớm, đã thấy trên bàn Lâu Thành để không ít quả táo gói rất khéo léo. Hộp nhỏ xinh đẹp, dùng ruy băng thắt nơ con bướm.
Một lát sau lại có nữ sinh lớp khác lén lút đi vào, hỏi cậu: "Chào bạn, đây là chỗ ngồi của Lâu Thành à? Có thể giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy không?"
Đinh Tuyết Nhuận đưa mắt nhìn, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-chon-toi-toi-rat-ngot/1321352/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.