"Còn dám nữa hay không? Hả? Còn dám làm vậy nữa hay không?" Lâu Thành ấn chặt đầu cậu, ban đầu là muốn trừng phạt cậu, làm cậu buồn nôn, kết quả Đinh Tuyết Nhuận không động đậy gì, anh mới dừng lại, sau đó Lâu Thành cảm nhận được rõ ràng hô hấp của Tiểu Đinh, nóng hừng hực như phun lên da thịt anh.
Lâu Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, trong nháy mắt có một dòng điện truyền đến não anh.
Anh sững người một lúc, Đinh Tuyết Nhuận có phản ứng trước, mặt mũi đỏ bừng chui từ áo anh ra: "Lâu Thành, cậu.........."
Da Đinh Tuyết Nhuận rất trắng, trắng nhợt, Lâu Thành chưa từng thấy cậu đỏ mặt bao giờ, trong lòng có một chút kỳ quái, ngay lập tức anh cười ha ha lên, lông mày nhếch cao: "Tiểu Đinh, mặt cậu sao lại đỏ như thế?"
Trên đầu mũi của Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn quanh quẩn mùi hương đó, lẫn lộn với không khí lạnh của mùa đông, nhẹ nhàng tiến vào trong xoang mũi cậu.
Lá phong trong trường bắt đầu rụng rồi, tiếng chuông tan học vang lên, tiếng chuông báo tan học ở trường bọn họ là tiếng kèn Saxophone của Kenneth Gorelick, thong thả dịu dàng.
Lâu Thành nghe thấy Đinh Tuyết Nhuận nói gì đó, nhưng mà không nghe rõ, anh khẽ cúi người: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói —" Đinh Tuyết Nhuận dường như có thể cảm nhận được độ nóng cháy người kia, lan tràn khắp cơ thể, tay cậu run rẩy, nói, "Trên người cậu toàn mùi dâm."
"..........."
Lâu Thành lần đầu tiên nghe thấy Đinh Tuyết Nhuận nói ra một từ không văn minh như thế, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-chon-toi-toi-rat-ngot/1321339/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.