Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên, Triệu Trạch Duệ cảm thấy quyền lực của mình không có tác dụng gì, vì anh hoàn toàn không có cách nào khiến người phụ nữ anh yêu nóira điều anh muốn nghe.

“Hàm Hàm, anh biết anh quá đáng, anh biếtlời anh nói làm em tổn thương, nhưng lúc đó anh không muốn vì quan hệvới anh mà em đánh mất tương lai của bản thân.”

Anh cố gắng giảithích. “Bây giờ em còn nhỏ, sau này còn rất nhiều con đường để đi, tương lai có thể phát triển theo nhiều loại, ở bên cạnh anh, em sẽ không được hạnh phúc.”

Diệp Hiểu Hàm mặc cho nước mắt chảy xuống, cô cũng không muốn ngăn lại, vì cô biết càng ngăn nó lại chảy càng nhiều.

“Hạnh phúc là điều chúng ta tự mình định nghĩa, em cho rằng chỉ cần anh yêuem, em sẽ hạnh phúc, nhưng kết quả thì sao, anh chưa bao giờ nói yêu em, là anh bỏ qua… cho nên em mới cảm thấy không hạnh phúc.” Đáng lẽ côphải rất hạnh phúc.

Triệu Trạch Duệ áy náy, vốn anh rất thíchcuộc sống có cô bên cạnh, dù bị mọi người trêu chọc, anh vẫn cảm thấy ởchung với cô rất tốt, nhưng anh không chắc chắn cô sẽ mãi ở lại bên cạnh anh? Tuổi cô còn nhỏ, anh rất sợ.

Hiện tại, cô lại đồng ý sinhra con của hai người, tình cảm của cô dành cho anh nhiều hơn anh tưởngtượng, cô yêu anh, hơn nữa còn rất yêu.

“Thật xin lỗi!” Anh nóixin lỗi, dù đối với chuyện gì anh cũng đều nói xin lỗi, vì suy nghĩ sailầm của anh mới khiến cô tổn thương như vậy, anh không dám tha thứ chochính mình.

Nói xin lỗi có tác dụng sao, anh đã tổn thương cô, hơn nữa điều cô muốn cũng không phải là lời xin lỗi.

Triệu Trạch Duệ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô.

Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc nhìn hành động của anh. “Anh…”

Triệu Trạch Duệ vội vàng lau nước mắt cho cô. “Đều là lỗi của anh, là anhnghi ngờ tình cảm của em, hiện tại anh đã hiểu rõ, tình cảm em dành choanh tuyệt đối không ít, em đã dùng cách của riêng em để nói cho anh biết chuyện này.” Tay anh di chuyển đến bụng cô, chạm vào sinh mệnh trongbụng của cô.

Nếu cô không yêu anh, sẽ không có chuyện cô giữ lại đứa bé này. Anh cảm kích nhìn cô.

Anh thật sự hiểu sao? Nhưng anh nghĩ chỉ với những câu nói này là có thểxóa bỏ chuyện lúc trước sao? Có rất nhiều khó khăn, vì điều đó cô đãchảy bao nhiêu nước mắt anh có biết không? Nếu không phải vì đứa bé này, cô sẽ không thể tỉnh táo được đến bây giờ, mà vấn trầm mê trong thếgiới ngụy trang của chính mình.

“Nhưng em cũng nói rồi, em đãkhông yêu anh.” Cô đẩy tay anh ra. “Em giữ lại đứa bé này chỉ vì em làmẹ, không phải vì bất kỳ ai, em không nói dối anh, anh cũng không đánggiá để em phải hy sinh nhiều như vậy.”

Bắt đầy từ ngày anh nóikhông yêu cô, cô cũng không biết suy nghĩ chân thật trong lòng anh, hiện tại cô càng không xác định được, trong lời nói của anh là vì muốn giữcô lại hay chỉ vì đứa bé mà thôi.

Cô sợ bị anh gạt, càng sợ vì anh chưa bao giờ nói yêu cô.

Thật sự không yêu sao? Triệu Trạch Duệ cau mày nhìn cô, ánh mắt không hiểu,tại sao cô lại có thể dễ dàng nói không yêu, hơn nữa cô còn nói anhkhông đáng giá để cô làm vậy, chẳng lẽ tình cảm của cô thật sự biến mấtnhanh như vậy sao?

“Anh không tin! Ánh mắt em rõ ràng vô cùng đau khổ, sao có thể nói không yêu.” Triệu Trạch Duệ cảm thấy cô đang gạtmình, suy nghĩ của cô rất dễ bị người khác nhìn thấu, nhưng không hiểuvì sao lần này điều cô nói lại khiến anh cảm thấy sợ, thấy lo lắng.

Diệp Hiểu hàm rưng rưng nói: “Anh chỉ biết hỏi em có yêu hay không, anh thìsao? Anh yêu sao? Anh không yêu em, tại sao lại muốn em yêu anh?”

Triệu Trạch Duệ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô. “Anh yêu em, anh đã yêu em từ lâu!”

Diệp Hiểu Hàm không kịp phản ứng. “Anh nói gì?”

“Anh nói anh yêu em, Hàm Hàm!” Tâm tư giấu kín bao lâu nay của Triệu Trạch Duệ cuối cùng cũng được nói ra.

Sao anh có thể không yêu cô, nếu như anh không yêu cô, vậy tại sao anh lạimuốn nói nhiều với cô như vậy, không yêu thì anh đã sớm rời đi!

Cô kinh ngạc nhìn anh, anh vừa nói gì? Rõ ràng anh chưa bao giờ nói yêucô, bây giờ lại nói anh yêu cô từ rất lâu rồi, anh có ý gì?

“Emkhông hiểu, rõ ràng anh từng nói những điều này đều do em tự mình suynghĩ, là em yêu anh, anh chưa bao giờ nhìn vào tình cảm của em, chínhmiệng anh còn thừa nhận anh không yêu em, ngay cả lúc em hỏi anh, anhcũng im lặng, tại sao bây giờ anh lại nói những điều này?”

Diệp Hiểu hàm không tin một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, chẳng lẽ là vì anh biết mình mang thai sao?

Triệu Trạch Duệ biết mình làm tổn thương cô rất sâu, không thể nào chỉ mấycâu đầu tiên đã khiến cô tha thứ cho mình, nhưng anh hi vọng cô có thểhiểu trái tim mình.

Anh thấy cô có chút kích động, lập tức cô cố gắng giúp cô bình tĩnh lại. “Hàm Hàm, anh sẽ nói, em đừng kích động, đừng khóc.”

Cô đang rất khẩn trương, vì cô chưa từng nghe anh nói qua những lời nhưvậy, có chút lo lắng cũng có chút sợ, sợ lời của anh là giờ, vừa rồi anh trêu chọc cô.

“Thật xin lỗi, trước đây anh không nên nói nhữngđiều đó với em, nhưng nó đều là vì anh yêu em!” Triệu Trạch Duệ thật hận bản thân mình không thể cử động, cũng hận mình ngồi trên xe lăn, khiếnanh không thể ôm chặt lấy cô.

Vì yêu cô nên anh mới nói vậy có phải rất kỳ quái hay không? Anh đang lừa trẻ con sao?

“Lúc anh ở Hongkong, em không ngừng nhắn tin cho anh, lúc đó anh đã biếtmình thích em, sự xuất hiện của em khiến anh kinh ngạc, mà anh cũngthuận theo lòng mình ở bên em, nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc.”

Cô vẫn nhìn anh, muốn tìm chứng nói chứng minh anh đang nói láo, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất chân thành.

“Vì anh sợ em không thật sự yêu anh, em cũng biết anh là cô nhi, anh sợ bị em vứt bỏ, vì sợ, nên chưa bao giờ dám thử.”

Thì ra trái tim anh bị thương nên anh mới có thể đối xử với cô như vậy,nhưng anh đối xử với cô như vậy cũng rất không công bằng, vì anh, cô trở thành người bị vứt bỏ, chẳng lẽ cô không đau khổ sao? Diệp Hiểu Hàmnhìn anh chằm chằm.

Triệu Trạch Duệ biết mình đối xử với cô rấtkhông công bằng, trong việc này, cái sai duy nhất chính là cô yêu anh,cho nên anh mới có thể làm tổn thương cô, nhưng anh dám chắc sau này sẽkhông như vậy.

“Thật ra thì càng ngày anh càng muốn ở gần em,nhưng cuộc gọi của ba em khiến anh cảm thấy mình thật ích kỷ, chỉ muốnđộc chiếm em, nhưng không biết người bên cạnh thì đang nhìn em nhảy vàohố lửa, đang lo lắng cho em, cho nên ngày đó khi vừa về đến nhà, anhliền lợi dụng Hào để cãi nhau với em, sau đó chia tay.”

Diệp Hiểu Hàm cũng biết nhất định ba mình sẽ tham dự vào chuyện này, nếu khôngtại sao khiến một người vốn đang muốn bảo vệ cô lại trở nên xa lạ nhưvậy.

Nhưng điều này cũng không thể trách ba cô, ông cũng khôngbiết cô ở cùng người nào, ông sợ cũng là điều bình thường, quan trọnghơn là, Triệu Trạch Duệ không tin tưởng cô, hoài nghi cô không thật sựyêu anh, vì hiểu lầm này, mới có thể khiến anh buông tay cô.

“Emcũng không cảm thấy anh ích kỷ, cũng không thấy em đang nhảy vào hố lửa, em cũng không phải người tùy tiện thích người khác, là vì anh khônggiống những người khác nên em mới thích.” Diệp Hiểu Hàm giải thích choanh nghe, cũng nói cô rất tức giận với sự hoài nghi của anh.

Triệu Trạch Duệ nắm bàn tay nhỏ bé của cô. “Xin lỗi, anh biết anh không tốt,cũng biết anh không nên hoài nghi tình yêu em dành cho anh, hiện tại anh đã biết anh sai rồi, cũng thừa nhận anh yêu em, em có thể tha thứ choanh không?”

Diệp Hiểu Hàm cúi đầu nhìn tay anh, vẫn ấm áp như vậy, nhưng cô thật sự có thể yêu thêm lần nữa sao?

“Em đang hoài nghi tình yêu của anh đúng không?” Triệu Trạch Duệ nhìn thấusự lo lắng của cô, chỉ có thể cười khổ. “Lúc trước, tất cả mọi người đều biết tình cảm anh dành cho em, nhưng anh luôn làm bộ như không thấy,anh thừa nhận anh có chút không muốn chấp nhận, nhưng sau khi anh pháthiện ra tình cảm của mình, dù cố gắng để che giấu cũng không thể chegiấu tất cả.”

Triệu Trạch Duệ phát hiện chuyện này thật sự rấtkhó khăn, không thể vì Diệp Hiểu Hàm cười mà cho rằng cô đã hiểu hết mọi chuyện, cô suy nghĩ quá nhiều, mới có thể chậm chạp không chịu đáp lạianh.

“Lúc em nói anh là tên khốn khiếp, lòng anh thật sự rất đau, muốn tự tay đẩy em đi, anh thật sự không nỡ, nhưng anh lại muốn em quên một người như anh; lần này anh bị thương, em đến chăm sóc anh, anh phát hiện anh không thể lại đẩy em rời xa anh thêm lần nữa, trong giây phútem xuất hiện, anh nghĩ… lần này anh thật sự không thể để em rời đi.

Nhưng lý trí của anh lại kích động, cho rằng người khác mới là hạnh phúc của em, nên khi em nói em không yêu anh, anh im lặng, đồng thời cũng kiềm chếlời yêu suýt nữa thốt lên.”

Khuôn mặt Diệp Hiểu hàm tràn ngậpnước mắt, tại sao anh lại phải kiềm chế như vậy chứ? Biết rõ là cô yêu,lại nhất định phải từ chối cô, cô cũng không cần người khác!

“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Cô đánh lên cánh tay anh.

“Anh biết anh rất ngốc, ngày đó mới có thể không phát hiện bụng em lớn lên,còn tưởng rằng vì chia tay anh mà em tăng cân.” Triệu Trạch Duệ cườinhạo chính mình.

Cái gì mà béo lên? Ngoài trừ bụng ra, những nơi khác trên cơ thể cô cũng không lớn lên, Diệp Hiểu Hàm tức giận liếc anh một cái.

“Em mắng anh đó, đồ ngốc này, em chưa từng vì anh già mà không yêu anh,cũng chưa từng nói qua mình phải có một cuộc sống hoàn mỹ, cuộc sống của anh là đen trắng, vậy thì của em cũng là đen trắng, vì em yêu anh, nênem sẽ đi cùng anh! Anh đã không muốn đẩy em ra, tại sao lại còn làm nhưvậy chứ? Không chỉ mình em khổ sở, mà anh cũng khổ sở, không phải sao?”Diệp Hiểu Hàm lập tức mắng anh một loạt không phải.

Triệu TrạchDuệ có chút không hiểu ý của cô, tình huống bây giờ là gì, rốt cuộc côtha thứ hay chưa tha thứ cho anh đây? Những lời này là vì yêu hay khôngyêu?

“Còn có, ba em vừa nói mất câu anh đã buông tay, anh mới làngười không kiên định với tình cảm của người khác! Anh biết rõ ba em làngười chỉ biết nói ngoài miệng, anh cũng biết em chưa bao giờ nghe theosự sắp xếp của ông ấy, ông ấy muốn em sống cuộc sống như vậy, nhưng đólà điều em chưa bao giờ nghĩ đến, em nói em thích anh, em nói em yêuanh, muốn ở cùng anh, chính là muốn giao tất cả của mình cho anh, anhlại báo đáp em như vậy.”

Triệu Trạch Duệ ngạc nhiên, anh biết tính cách của Diệp Hiểu Hàm rất giống ba cô, không ngờ cô còn lợi hại hơn cả ông ấy.

“Vậy bây giờ em đã biết lòng anh rồi, suy nghĩ của em thì sao? Tha thứ cho anh sao?”

Sau khi Diệp Hiểu Hàm nghe lời của anh mới hiểu được, thì ra người này rấtngốc, nếu như anh hỏi cô, có lẽ hai người đã không chia tay, dù chỉ cóhai tháng ngắn ngủi, lại khiến cho cô cực kỳ đau lòng.

“Không tha thứ! Nào có chuyện gì dễ dàng như vậy!” Diệp Hiểu Hàm trêu chọc.

Ánh mắt Triệu Trạch Duệ có chút buồn bã, cô thật sự không muốn tha thứ chosao? Anh cũng đã giải thích xong rồi, vậy còn chưa đủ sao?

DiệpHiểu hàm nhìn anh, chẳng lẽ anh lại bị đánh bại đơn giản như vậy? Dù vừa rồi cô mắng anh, nhưng cũng vì để anh biết cô yêu anh, cô không chophép anh hiểu lầm, tình cảm của cô là thật, vậy tình cảm của anh cũngphải là thật, hai bên đều phải tin tưởng nhau.

“Hàm Hàm!” TriệuTrạch Duệ nở nụ cười. “Dù bây giờ em có tha thứ cho anh hay không, anhcũng hi vọng em cho anh một cơ hội để đền bù cho em và đứa bé, anh biếtanh không phải là một người bạn trai thích hợp, anh cũng không phải làmột người ba tốt, nhưng anh muốn cố gắng vì em, trở thành người đàn ôngem yêu.”

Hốc mắt Diệp Hiểu Hàm lại đỏ rồi, cô mím môi.

“Anh biết anh là người xấu, khiến em đau lòng, chẳng lẽ em chịu để anh đãgià còn phải chờ em lâu như vậy sao? Dù sao anh cũng lớn hơn em mộtgiáp, sẽ đi trước.” Triệu Trạch Duệ lừa cô, muốn cô mở miệng.

Nhưng Diệp Hiểu Hàm cũng không phải người cả tin.

“Được rồi, Hàm Hàm, đừng tức giận! Anh biết em vừa rồi nói, đều là vì anh quá ngốc, anh cũng biết vì yêu anh nên em mới có thể đau lòng như vậy, thật xin lỗi, anh sẽ nghĩ cách để em hạnh phúc! Anh yêu em!” Triệu Trạch Duệ biết mình có nói bao nhiêu cũng không sánh nổi một câu yêu cô, chỉ cólời này mới có thể khiến cô mềm lòng.

Diệp Hiểu Hàm nhìn anh,thật lâu sau mới nói: “Nếu như anh thật sự muốn trở thành một người đànông như vậy, thì trước đó không phải anh nên chữa lành chân cho mình đãsao?”

Triệu Trạch Duệ cau mày, sau đó lập tức mỉm cười. “Dĩnhiên, muốn trở thành người đàn ông của em, anh phải là một người đànông đường đường chính chính, em biết hiện tại anh rất muốn ôm em không?Tiếc là anh không thể.”

Diệp Hiểu Hàm hoàn toàn không có cách nào để hận anh, cũng không có cách nào thể hiện vẻ mặt tức giận với anh,chỉ có thể nói vì quá yêu anh nên cô mới có thể cảm động vì vài ba lờinày của anh.

Thật ra thì muốn cô tha thứ cũng rất dễ, chỉ cần nói một tiếng yêu cô, nhưng anh cũng làm cho cô cảm thấy có chút đáng ghét, lúc trước anh lại có thể không tin tưởng cô như vậy, cô nên trừng phạtanh một chút, mà hiện tại, chân anh bị thương cũng là hậu quả vì bắt nạt cô.

Cô sợ chân anh bị thương, cô sẽ không thể ngồi lên đùi anh, chỉ có thể đứng lên, cúi đầu lại gần anh.

Triệu Trạch Duệ cũng nhìn cô, một giây kế tiếp, hành động của cô cho anh biết cô đã tha thứ cho anh.

Cô hôn lên môi anh sau đó nhẹ nói: “Đò ngốc, nếu anh lại vì cái lỳ do khốn khiếp đó để buông tay em, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Triệu Trạch Duệ đưa tay ôm lấy cô. “Sẽ không! Dù sau này ba em phản đói haytổ chức không cho phép anh và em ở cùng nhau, hay em muốn rời khỏi anh,anh cũng sẽ không buông tay, anh yêu em, Hàm Hàm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.