Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, vết thương trên mặt Đồng Hiểu đã không còn quá thê thảm nữa
Bữa tối cô được An Noãn và Thẩm Thần Bằng đỡ xuống tầng cùng ăn cơm với mọi người.
Hai ngày này, cô nhìn thấy rõ, cũng khắc ghi sự chăm sóc của người nhà họ Thẩm với mình
Tiết Ngọc Lan tẩm bổ cho cô ăn uống
Hân Văn vác bụng to chạy đi nói chuyện với cô
An Noãn dẫn hai đứa bé vào phòng cô vui đùa
Thẩm Thần Bằng thì trông nom cô không rời nửa bước, đích thân đút cho cô ăn.
Đồng Hiểu chưa bao giờ được hết lòng chăm sóc như vậy, nhà họ Thẩm là một đại gia đình vô cùng ấm áp, mỗi lần ở đây, cô đều rất hâm mộ.
Hôm đó nhất thời kích động nói muốn kết hôn với Thẩm Thần Bằng, bây giờ bình tĩnh lại suy nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy hối hận
Cô không nên bị Chung Hân Nhiên chi phối suy nghĩ, cuối cùng làm tổn thương Thẩm Thần Bằng, cũng làm tổn thương mình
Nhưng cô lại không biết nên mở miệng với Thẩm Thần Bằng thể nào, hai ngày nay nhìn anh vui hơn ai hết, miệng luôn nở nụ cười thỏa mãn.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thần Bằng đột nhiên nghiêm túc nói, “Hôm nay nhân lúc mọi người đều ở đây, con có tin tức tốt muốn tuyên bố.”
“Con có tin tức tốt gì?”
“Con và Đồng Hiểu quyết định sẽ kết hôn.” Anh vừa nói xong, Đồng Hiểu lập tức ngây ra, mọi người cũng đều khựng lại
Cũng không biết là không phản ứng kịp hay là thế nào, không có ai cười cả
Vẻ mặt Tiết Ngọc Lan nghiêm trọng, bà hỏi, “Hai đứa nghiêm túc chứ? Đối tượng kết hôn của con đã đổi mấy người rồi
Lần này nếu còn không thành, sẽ thành trò cười mất.” “Mẹ, lần này chắc chắn có thể thành
Đồng Hiểu, đúng không?” Thẩm Thần Bằng nói rồi hôn trộm lên má Đồng Hiểu một cái
Đồng Hiểu lúng túng cười, nói: “Vâng, chúng cháu nghiêm túc.” Đồng Hiểu nói như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ
“Chuyện này vậy mà lại tốt, nhưng mà bên nhà họ Chung...” Hình như Tiết Ngọc Lan vẫn do dự
An Noãn kêu lên, “Bác dâu, Chung Hân Nhiên làm ra chuyện như vậy với Đồng Hiểu, chẳng lẽ bác còn muốn để Thần Bằng lấy cô ta về nhà à? Loại người như vậy, cháu không dám ở cùng nhà với cô ta đâu
Ngộ nhỡ ngày nào đó cô ta ra tay với cháu, cháu không phải là đối thủ của cô ta.” Tất cả mọi người đều bị chọc cười
Thẩm Thần Phong nói đùa, “Còn có người dám ra tay với em, ăn phải gan hùm à?”
An Noãn quay sang Thẩm Diệc Minh, “Bác hai, bác định xử lý Chung Hân Nhiến thế nào?”
Thẩm Diệc Minh cười hòa nhã, “Chuyện này bác đang định tìm Đồng Hiểu thương lượng
Bây giờ là xã hội pháp trị, lại xảy ra chuyện này, theo lý nên phạt nặng, mấy người ở đồn công an cũng bị phạt rất nặng, coi như trút giận cho Đồng Hiểu
Mấy người ở Anh Đốn cũng bị xử phạt thích ứng, người như vậy không xứng làm giáo viên
Còn Chung Hân Nhiên, nó là chị của Hân Văn, bác tương đối khó xử, cho nên muốn nghe ý kiến của Đồng Hiểu.”
An Noãn hừ lạnh, “Bác hại, bác biết rõ Đồng Hiểu lương thiện, bác không phải là muốn bỏ qua cho Chung Hân Nhiên à?”
“Con không đồng ý!” Thẩm Thần Bằng đặt đũa xuống, “Những người khác phạt nặng phạt nặng nhẹ con đều có thể chấp nhận, nhưng Chung Hân Nhiên không được
Cô ta là kẻ chủ mưu, người khác chỉ thực hiện theo
Nếu như lần này ba bỏ qua cho nhà họ Chung...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Chung Hân Văn nói xin lỗi, cầm điện thoại lên đi sang bên cạnh.
Trong phòng ăn lập tức yên tĩnh lại.
Thẩm Diệc Minh thở dài, “Không phải là ba muốn bỏ qua cho nhà họ Chung, chỉ sợ Hân Văn kẹt ở giữa khó xử.” Chung Hân Nhiên rốt cuộc vẫn biết nặng nhẹ, lại chịu cúi đầu với Chung Hân Văn, nhìn cái tên trên màn hình, trong lòng Chung Hân Văn đủ loại cảm xúc.
Cô ấn nút nghe, Chung Hân Nhiên nức nở cầu xin, “Hân Văn, lần này em nhất định phải giúp chị, chị thật sự biết lỗi rồi, chị sẽ không làm hại Đồng Hiểu nữa! Năm nay chị đã ba mươi tuổi rồi, ngồi mấy năm tù đi ra ngoài thì coi như xong
Chị cũng là quá ghen tị
Thần Bằng là chồng chưa cưới của chị, anh ấy ở chung cư của Đồng Hiểu cả đêm, chị sẽ ghen sẽ tức giận, đều là vì chị quá yêu anh ấy
Chị yêu thầm anh ấy lâu như vậy, em là người hiểu rõ nhất
Hân Văn, chị cầu xin em, cho dù như thế nào cũng phải giúp chị cầu xin tha thứ trước mặt người nhà họ Thẩm.”
Chung Hân Văn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Lúc này chị mới thừa nhận chị là chị tôi à!”
“Hân Văn, trước kia là chị không đúng, nhưng lần này liên quan đến tương lai của chị, em nhất định phải giúp chị
Ba mẹ đều lớn tuổi rồi, nếu như chị đi tù, bao nhiêu năm cố gắng của ba đều mất hết, người khác sẽ nhìn nhà họ Chúng ta thế nào, nhìn ba thế nào?”
“Đủ rồi, đừng nói nữa, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp
Nhà họ Thẩm không có ai muốn làm gì chị cả, bây giờ quan trọng nhất chính là được Đồng Hiểu tha thứ
Chị phải có thái độ nhận sai, đích thân xin lỗi Đồng Hiểu, cho dù dùng cách nào, xin lỗi đến lúc cậu ấy hài lòng mới thôi.”
“Chị...”
Chung Hân Văn gầm lên giận dữ, “Sao hả, chị còn do dự ? Cho dù là quỳ xuống cầu xin cậu ấy, quỳ trước mặt cậu ấy tự vả vào miệng, chị cũng phải làm cho tôi
Nếu không, không ai giúp được chị hết!” Chung Hân Văn gào xong cúp điện thoại
Lại trở lại phòng ăn, mọi người đã đang bàn bạc hôn sự của Thẩm Thần Bằng và Đồng Hiểu rồi
Chung Hân Văn đi tới trước mặt Thẩm Diệc Minh, đỡ cái bụng lớn quỳ xuống, tất cả mọi người đều ngây ra
Đương nhiên Thẩm Thần Phong không nhìn nổi, chạy qua đỡ vợ mình dậy, Chung Hân Văn đẩy anh ta ra, “Đừng kéo em.” Thẩm Diệc Minh thở dài, “Hân Văn, có chuyện gì đứng lên nói” “Không, bác hai, xin bác hãy nghe cháu nói hết
Cháu ghét chị cháu hơn bất cứ ai đang ngồi ở đây, từ lúc cháu bắt đầu vào nhà họ Chung, chị ta và mẹ chị ta luôn bắt nạt cháu
Cháu đã từng thường xuyên nguyền rủa bọn họ trong lòng
Lần này chị ta lại làm hại bạn thân nhất của cháu, quan hệ của cháu và Đồng Hiểu thân thiết hơn so với Chung Hân Nhiến nhiều
Lúc cháu nhìn thấy Đồng Hiểu bị đánh như vậy, cháu chỉ muốn trả lại cho Chung Hân Nhiên gấp đôi
Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, dù sao chị ta cũng là người nhà của cháu, nếu như Chung Hân Nhiên có chuyện gì, ba cháu cũng sẽ không sống nổi
Ông ấy lớn tuổi rồi, cũng là một người rất cố gắng rất thật thà chất phác, cháu cầu xin bác hại, bác có thể nhắm một mắt mở một mắt tha cho nhà họ Chung một con đường sống không?”
Thẩm Diệc Minh đích thân ngồi xổm xuống đỡ Chung Hân Văn lên, “Hân Văn, bác hai biết cháu kẹt ở giữa rất khó xử.”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, thấp giọng nói, “Bác trai, cháu đã không sao rồi, bỏ qua cho chị Chung đi.” “Đồng Hiểu.” Thẩm Thần Bằng không vui nhìn cô.
“Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bỏ đi.” Đồng Hiểu không muốn để Thẩm Diệc Minh khó xử
Cô cũng biết rõ, khi thấy cô bị đánh như vậy, mọi người đều sẽ đồng tình với cô
Nhưng bình tĩnh lại, chuyện này thật sự rất khó giải quyết, nhà họ Chung nói cho cùng cũng là gia đình khá có địa vị, huống hố cũng là thông gia với nhà họ Thấm
Đương nhiên Thấm Diệc Minh sẽ không vì cô mà làm to chuyện.
Tiết Ngọc Lan vui mừng nhìn Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, cháu có thể khoan dung như vậy, đó là phúc của nhà họ Thẩm chúng ta
Cháu yên tâm, cháu chịu oan ức như vậy, chúng ta vẫn sẽ trút giận cho cháu
Hân Văn, gọi điện thoại cho chị cháu, bảo nó ngày mai tới nhà một chuyển.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]