Đồng Hiểu tự nhận là mình yêu thương từng đứa bé, luôn hết lòng chăm sóc bọn chúng, truyền dạy kiến thức và đạo lý
Trước kia phụ huynh cũng đều khen ngợi cô, không ngờ lời đồn lại có uy lực to lớn như vậy, có thể trong nháy mắt thay đổi cái nhìn của một người đối với một người khác.
“Đồng Hiểu, tôi biết cô không phải là người như vậy
Lúc phụ huynh nói đời sống cá nhân của cô không có chừng mực, tôi cũng rất cố gắng nói thay cho cô
Nhưng cô biết đấy, mỗi đứa bé ở Anh Đốn chúng ta đều có gia đình không tầm thường
Lần này coi như tôi đã ngăn được chuyện này giúp cô, sau này cô làm việc phải cẩn thận
Đối với một cô gái mà nói, danh tiếng rất quan trọng.”
Đi từ phòng làm việc của hiệu trưởng ra, Đồng Hiểu cảm thấy bầu trời xám xịt
Niềm tin giúp cô chống đỡ mọi chuyện là những đứa bé đáng yêu này
Chung Hân Nhiên nghĩ đủ cách đuổi cô khỏi Bắc Kinh, có lẽ cô ta đạt được ý nguyện thì cuộc sống của cô mới có thể yên bình.
Cô đột nhiên không biết thành phố nào mới có thể trở thành điểm dừng chân của cô, cô rất sợ đi đến một nơi xa lạ, không tìm được cảm giác thân thuộc.
Đồng Hiểu đang thẫn thờ bước đi thì bỗng Hà Thu Đình nhảy ra chặn đường, khoác cánh tay lên vai cô, cười vui vẻ nói: “Tôi biết bây giờ tâm trạng cô không tốt, đi, đưa cô đi giải khuây.” Đồng Hiểu cười khan hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475335/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.