Chương trước
Chương sau
Đồng Hiểu nhấp một hợp cà phê, giọng nhẹ nhàng, “Rất tốt.”

“Chung Hân Nhiên coi như được như mong muốn

Mà chị ta cũng lắm thủ đoạn lắm, trong thời gian Thẩm Thần Bằng nằm viện, gần như là ngày nào chị ta cũng đến bệnh viện thăm anh ấy

Việc này không làm Thẩm Thần Bằng cảm động, nhưng lại làm bác Tiết Ngọc Lan cảm động

Nghĩ thấy cũng đúng, người làm mẹ tự nhiên hi vọng con dâu tương lai có thể càng yêu thương con mình hơn, mà không phải là tình huống ngược lại

Lúc Thẩm Thần Bằng đi cùng với cậu, tất cả mọi người đều nhìn ra anh ấy đang nỗ lực nhiều hơn so với cậu.” Đồng Hiểu không nói chuyện, lẳng lặng hút cà phê trong cốc, cốc đã cạn nhưng cô lại không phát giác ra.

“Hiểu Hiểu, cậu không sao chứ?” Chung Hân Văn hơi lo lắng nhìn cô

Đồng Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Tớ rất khỏe, tớ hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc.”

Chung Hân Văn thở dài, “Tớ cảm thấy thế giới này thật sự quá kỳ diệu, cách đây một tháng, bất kỳ người nào cũng không thể nghĩ rằng Thẩm Thần Bằng và Chung Hân Nhiên lại ở bên nhau

Chẳng ai có thể dự đoán được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, lời này đúng là quá con mẹ nó có đạo lý.” Đồng Hiểu cười, nhắc nhở cô bạn, “Chú ý thai giáo.” Chung Hân Văn sờ lên bụng, “Bé cưng à, lúc mẹ nói bậy con đừng có nghe nhé.”

Hôm nay Chung Hân Văn rất cảm xúc, “Xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cả cậu lẫn Cố Thu đều không phải là bến đỗ cuối cùng của Thẩm Thần Bằng, tớ cảm thấy Chung Hân Nhiên chẳng khác gì con chim sẻ trong câu Bọ ngựa bắt ve không dè chim sẻ đứng sau.” Đồng Hiểu nghe cô đùa mà phải bật cười

“Đồng Hiểu, thật ra lúc này mà cậu hối hận thì vẫn còn kịp đấy

Chờ sau này một khi bọn họ kết hôn rồi thì đã muộn.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tớ sẽ không hối hận đâu, tớ hi vọng bọn họ hạnh phúc.” Chung Hân Văn thở dài, cô còn có thể nói được cái gì đây

Cổ đã hi vọng sau khi Đồng Hiểu nghe được tin tức này sẽ có phản ứng, nhưng mà Đồng Hiểu lại rất bình tĩnh, làm Chung Hân Văn không thể không nghi ngờ Đồng Hiểu thật sự không có tình cảm gì với Thẩm Thần Bằng.

Nhưng cô không hiểu, đã từng yêu nhau sao có thể dễ dàng không yêu nữa được, ít nhất thì cô không làm được điều đó

Cho tới bây giờ, Chương Lâm Vân vẫn là dây dẫn nổ ở giữa cô và Thẩm Thần Phong, mỗi lần nhắc đến là thể nào cũng không tránh được một trận cãi vã.

Điện thoại của Chung Hân Vân vang lên, là Thẩm Thần Phong gọi, anh ta nói: “Vợ à, giờ anh đột nhiên có chút việc không thể đi đón em được, anh đã gọi anh Thần Bằng đến rồi đấy.”

“Anh ấy vừa xuất viện đã có thể lái xe rồi ạ?”.

“Yên tâm, bác sĩ nói không sao cả, hôm nay anh ấy còn tự lái xe đi làm, đến nơi rồi điện thoại cho anh đấy.” Cúp điện thoại, không cần Chung Hân Văn nói gì thì Đồng Hiểu cũng đều đoán được.

“Thẩm Thần Bằng đang tới đón tớ.”

Đồng Hiểu gật đầu

“Chúng ta ra ngoài đi, đưa cậu trở về trước đã.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tớ còn muốn ngồi lại thêm một lát nữa, tớ đưa cậu ra ngoài, rồi mọi người đi trước đi.” Chung Hân Văn thầm thở dài, cô đã cố hết sức rồi.

Đồng Hiểu đưa Chung Hân Văn ra ngoài, chỉ một lát sau xe của Thẩm Thần Bằng đến

Anh không xuống xe, nhưng Đồng Hiểu vẫn nhìn thấy được biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt anh

“Chúng ta đi thôi, Đồng Hiểu nói còn muốn đi dạo một lúc nữa.” Chung Hân Văn vừa dứt lời là Thẩm Thần Bằng đã nổ máy xe, lái đi với tốc độ kinh hồn, thậm chí cô còn chưa kịp vẫy tay chào Đồng Hiểu.

Đồng Hiểu đứng nguyên tại chỗ nhìn chiếc xe biến mất trên đường kinh ngạc một lúc lâu

Trong xe, Chung Hân Văn tức giận phàn nàn: “Anh lái chậm một chút đi, tối đây đang có hai mạng người đấy.”

Thẩm Thần Bằng liếc cô một cái, “Yên tâm, không chết được.” “Anh đã từng bị tai nạn xe một lần rồi, tôi không còn tin vào kỹ thuật lái xe của anh nữa đâu.” Anh hạ tốc độ xuống, nói thản nhiên: “Lần đó là ngoài ý muốn.”

“Anh thật sự định kết hôn với chị tôi à? Chung Hân Nhiên không phải là người tốt đâu.”

Khóe miệng anh hơi cong lên, “Hai người là chị em đấy!” Chung Hân Văn cười lạnh, “Ai là chị em với chị ta? Từ lúc tôi bước chân vào nhà họ Chung, chị ta và mẹ của chị ta đã coi tôi như kẻ địch rồi, bọn họ nghĩ mọi cách muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chung

Cũng nay mà nội tâm tôi rất mạnh mẽ, không trúng gian kể của bọn họ, mà thật ra cũng là bởi vì tôi không có nhà để về, cho nên mới bất đắc dĩ đến ở trong nhà họ Chung.”

Thẩm Thần Bằng mím môi, anh không nói thêm gì về việc liên quan tới chuyện của nhà người khác

“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, Chung Hân Nhiên không phải là người hiền lành gì đâu, một khi anh trêu chọc phải chị ta thì có muốn bỏ rơi cũng không bỏ được

Hơn nữa, anh cũng đừng lấy chị ta về nhà, để tôi và chị ta sống chung dưới một mái nhà là làm hại nhà họ Thẩm không có ngày yên bình đấy.”

Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, thì thầm nói: “Cô đáng yêu như thế mà sao bạn của cô lại đáng ghét vậy nhỉ?” Tất nhiên là cô biết anh đang nói tới Đồng Hiểu, cô nói đùa, “Anh để ý đến tôi rồi à? Tuyệt đối đừng nhé, tôi không muốn vì tôi mà hai anh em nhà anh đánh nhau đâu.”

Thẩm Thần Bằng liếc xéo.

Chung Hân Văn thầy thuyết phục vô dụng, đành phải chơi chiêu cần khẩn, Thẩm Thần Bằng, tôi cầu xin anh đừng có cưới Chung Hân Nhiên, không vì Đồng Hiểu thì cũng coi như tốt cho tôi được không? Chị ta mà vừa vào cửa là tôi không có một ngày tốt lành, tôi vào nhà họ Thẩm chủ yếu là muốn tránh chị ta đấy.”

Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật một cái, “Cô còn cho rằng tôi thích cô thật à?”

Chung Hân Văn cười hì hì, nói: “Tôi đương nhiên biết trong lòng anh chỉ có Đồng Hiểu.”

“Ngậm miệng!”

“Đừng xấu hổ khi thừa nhận điều đó! Chẳng lẽ tôi còn không rõ tính toán này của anh chắc? Anh cho rằng làm như thế này là Đồng Hiểu có thể quay đầu lại á, thế thì cái tính toán này nhầm rồi đấy

Chung Hân Nhiên là kẻ xảo trá, chỉ sợ đến lúc đó Đồng Hiểu nhà anh chết như thế nào cũng không biết đâu.”

“Kít!”, Thẩm Thần Bằng dừng xe ở ven đường, anh hừ lạnh, “Xuống xe!”

Chung Hân Văn hất đầu lên thật cao, “Tôi là bà bầu đấy!”

Anh hít một hơi thật sâu, “Từ giờ trở đi cô mà còn nói thêm bất cứ một câu nói nhảm nào, thì đừng có trách tôi không nhẹ tay với bà bầu nhé.”

Xe lại lên đường lần nữa, Chung Hân Văn trịnh trọng tổng kết, “Anh đấy, khi nào anh học được cách dịu dàng thì lúc đấy mới có thể theo đuổi Đồng Hiểu được.” “Câm miệng cho tôi!” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi

“Tôi nói nốt câu cuối cùng, nói xong sẽ ngậm miệng ngay

Anh đừng tưởng rằng lúc này lợi dụng Chung Hân Nhiên cho mưu kế của mình

Chung Hân Nhiên không phải kẻ dễ khống chế như vậy đâu, đừng để đến lúc đó lại mua dây buộc mình, muốn khóc cũng không kịp.”

Đồng Hiểu trở lại quán cà phê gọi một tách cà phê, rồi cứ ngồi mãi ở chỗ ấy.

Thời gian quanh đi quẩn lại, có một số người cuối cùng sẽ trở thành người dưng

Nói không khó để vượt qua là giả, dù sao cô cũng đã rất nỗ lực và thật lòng

Nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại, cô thấy có lẽ đây là kết quả tốt nhất

Có đôi khi không phải là không yêu, mà là vì yêu quá sâu, quá mệt mỏi nên đã mất đi dũng khí tiến lên,

Chung Hân Nhiên ở trong cửa tiệm hưng phấn cả ngày, thấy sắp đến giờ ăn tối, cô ta gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, cho tới bây giờ cô ta vẫn còn không dám tin tưởng, người đàn ông vạn người mê này sẽ thuộc về mình.

Điện thoại kêu rất lâu mà không có người nghe máy

Cô ta nghĩ nhất định là anh đang bận rộn công việc, một lát sau cô ta lại gọi tới, lần này điện thoại kết nối

“Anh Thẩm, em là Hân Nhiên đây.” Chung Hân Nhiên sử dụng giọng nói dịu dàng nhất từ lúc chào đời tới nay của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.