Đồng Hiểu nhấp một hợp cà phê, giọng nhẹ nhàng, “Rất tốt.”
“Chung Hân Nhiên coi như được như mong muốn
Mà chị ta cũng lắm thủ đoạn lắm, trong thời gian Thẩm Thần Bằng nằm viện, gần như là ngày nào chị ta cũng đến bệnh viện thăm anh ấy
Việc này không làm Thẩm Thần Bằng cảm động, nhưng lại làm bác Tiết Ngọc Lan cảm động
Nghĩ thấy cũng đúng, người làm mẹ tự nhiên hi vọng con dâu tương lai có thể càng yêu thương con mình hơn, mà không phải là tình huống ngược lại
Lúc Thẩm Thần Bằng đi cùng với cậu, tất cả mọi người đều nhìn ra anh ấy đang nỗ lực nhiều hơn so với cậu.” Đồng Hiểu không nói chuyện, lẳng lặng hút cà phê trong cốc, cốc đã cạn nhưng cô lại không phát giác ra.
“Hiểu Hiểu, cậu không sao chứ?” Chung Hân Văn hơi lo lắng nhìn cô
Đồng Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Tớ rất khỏe, tớ hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc.”
Chung Hân Văn thở dài, “Tớ cảm thấy thế giới này thật sự quá kỳ diệu, cách đây một tháng, bất kỳ người nào cũng không thể nghĩ rằng Thẩm Thần Bằng và Chung Hân Nhiên lại ở bên nhau
Chẳng ai có thể dự đoán được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, lời này đúng là quá con mẹ nó có đạo lý.” Đồng Hiểu cười, nhắc nhở cô bạn, “Chú ý thai giáo.” Chung Hân Văn sờ lên bụng, “Bé cưng à, lúc mẹ nói bậy con đừng có nghe nhé.”
Hôm nay Chung Hân Văn rất cảm xúc, “Xảy ra nhiều chuyện như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475332/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.