Đồng Hiểu hít sâu một hơi, hỏi ngược lại bọn họ, “Mọi người cảm thấy anh ta tốt chỗ nào? Mọi người hiểu anh ta sao?”
“Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng mẹ nhìn người rất chính xác, một người đàn ông có thể đối xử tốt với người nhà con như vậy, đối với con có thể tệ đến đâu chứ? Đồng Hiểu, chúng ta là nhà nghèo, có cơ hội đại phú đại quý như vậy, tại sao không bám lấy? Sau này con đến Bắc Kinh, thế hệ con cháu nhà chúng ta đều là người Bắc Kinh, không cần ở cái nơi nhỏ xíu này, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được nữa.”
Đồng Hiểu che tim, nơi đó đang đau thắt lại.
“Mẹ còn nhớ hồi Tết, con mang thai bị vứt bỏ không?” “Chuyện này Thần Bằng đã giải thích với mẹ rồi, lúc đó nó không biết con mang thai, là tự con quá bướng bỉnh.”
Đồng Hiểu cắn môi, “Mẹ, từ nhỏ đến lớn, cho dù mẹ đối xử với con thế nào, con đều rất kính trọng mẹ
Bây giờ, cho dù con sống khổ thế nào đi nữa, con cũng sẽ chăm sóc cái nhà này
Nhưng mong mẹ đừng dùng tình cảm của con đổi lấy giàu sang cho cái nhà này
Hôm nay con nói rõ luôn, con sẽ không ở bên Thẩm Thần Bằng, mẹ ép chết con cũng vô dụng!”
“Con!” Chu Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi, tức giận mặt đỏ phừng phừng
Đồng Phi vội vàng đỡ Chu Vũ Vi, “Mẹ, con đỡ mẹ ra ngoài trước, chuyện này để sau hãy nói.”
Sau khi bọn họ đi, căn phòng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475309/chuong-879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.