“Vâng, cháu đến ngay đây!”
“Chờ một chút, để bác cho người đi đón cháu, cháu ngồi xe tới không tiện.” “Không cần đâu ạ, cháu tự bắt xe qua được, tiết kiệm thời gian.”
Cúp điện thoại, Chung Hân Văn ở bên nhà họ Thẩm rầu rĩ, “Nếu ngày nào đó Đồng Hiểu biết con lừa cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không tin con nữa.”
Tiết Ngọc Lan vỗ vai cô, cười và nói: “Chỉ cần cháu giúp Thần Bằng theo đuổi lại được Đồng Hiểu thì cháu chính là đại công thần của nhà họ Thẩm ta.” Chung Hân Văn không nhịn được, nói: “Bác gái, cháu cảm thấy bác quá chiều con của bác rồi, anh ta lớn tướng như vậy rồi, theo đuổi vợ mà còn cần bác giúp đỡ.” Tiết Ngọc Lan cười lắc đầu, “Chuyện theo đuổi vợ vẫn phải dựa vào chính nó thôi, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ là giúp chúng nó tạo chút cơ hội.” Đồng Hiểu sốt ruột chạy tới nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan nắm chặt tay cô, than thở: “Hiểu Hiểu, cuối cùng cháu cũng đến đây
Hai ngày nay cảm xúc của Hân Văn không được tốt lắm
Đứa bé còn chưa được ba tháng, còn chưa ổn định, cháu mau đi khuyên nhủ nó đi.”
Đồng Hiểu nặng nề gật đầu, Tiết Ngọc Lan dẫn cô đến phòng ngủ của Chung Hân Văn
Chung Hân Văn đang nằm ở trên giường, đưa lưng về phía mọi người
Miêu Dung nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Hân Văn, Hiểu Hiểu đến.” Chung Hân Văn lập tức bò dậy, hai mắt cô nhòe lệ
“Hiểu Hiểu, Hân Vân nhờ cháu đấy, cháu giúp chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475302/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.