Bây giờ nghĩ lại, sự ỷ lại của cô với anh ngày đó hoàn toàn là bị anh chiều mà ra.
Hách Triết nấu hai bát mì, từ Cẩm Giang về đến Bắc Kinh, vừa xuống máy bay anh đã đến đây
Trên đường, tâm trạng anh rất phức tạp, dù sao đã sáu năm, rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng đến thành phố này rồi, anh vẫn không khống chế được đến nơi này
Trong lòng anh chỉ có một ham muốn, đó là gặp được cô.
Khoảnh khắc ôm cô, anh đột nhiên cảm thấy không có gì là quan trọng cả, chỉ cần cô vẫn ổn.
Bọn họ giống như trước kia, cô cho anh một nửa mì, anh gắp trứng gà trong bát minh sang bát cô
Chuyện đã từng làm vô số lần, bây giờ lại có thể làm tiếp một lần nữa, đột nhiên cảm thấy rất xa xỉ
Bởi vì mất đi, cho nên cảm thấy quý trọng bội phần
“Anh khôi phục trí nhớ từ lúc nào thế?” Cô vừa ăn, vừa thuận miệng hỏi.
Anh cười, “Lúc gọi điện thoại cho em.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Thế sao ở trong điện thoại anh không nói với em?” “Anh vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với em thế nào.” Cô xì một tiếng, thật ra vào giờ phút này, những thứ này đều đã không còn quan trọng nữa
“Anh về Cẩm Giang rồi à?”
Anh gật đầu, tâm trạng hơi nặng nề.
“Chắc cô chú vui lắm, những năm qua bọn họ chịu không ít khổ cực rồi.”
Anh đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô.
“Sao thế? Trên mặt em dính cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475292/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.