Chương trước
Chương sau
Bây giờ nghĩ lại, sự ỷ lại của cô với anh ngày đó hoàn toàn là bị anh chiều mà ra.

Hách Triết nấu hai bát mì, từ Cẩm Giang về đến Bắc Kinh, vừa xuống máy bay anh đã đến đây

Trên đường, tâm trạng anh rất phức tạp, dù sao đã sáu năm, rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng đến thành phố này rồi, anh vẫn không khống chế được đến nơi này

Trong lòng anh chỉ có một ham muốn, đó là gặp được cô.

Khoảnh khắc ôm cô, anh đột nhiên cảm thấy không có gì là quan trọng cả, chỉ cần cô vẫn ổn.

Bọn họ giống như trước kia, cô cho anh một nửa mì, anh gắp trứng gà trong bát minh sang bát cô

Chuyện đã từng làm vô số lần, bây giờ lại có thể làm tiếp một lần nữa, đột nhiên cảm thấy rất xa xỉ

Bởi vì mất đi, cho nên cảm thấy quý trọng bội phần

“Anh khôi phục trí nhớ từ lúc nào thế?” Cô vừa ăn, vừa thuận miệng hỏi.

Anh cười, “Lúc gọi điện thoại cho em.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Thế sao ở trong điện thoại anh không nói với em?” “Anh vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với em thế nào.” Cô xì một tiếng, thật ra vào giờ phút này, những thứ này đều đã không còn quan trọng nữa

“Anh về Cẩm Giang rồi à?”

Anh gật đầu, tâm trạng hơi nặng nề.

“Chắc cô chú vui lắm, những năm qua bọn họ chịu không ít khổ cực rồi.”

Anh đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô.

“Sao thế? Trên mặt em dính cái gì à?”.

Anh cười lắc đầu, giơ tay vuốt tóc cô, “Vẫn có thể nhìn em thế này, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Đồng Hiểu cúi đầu, tâm trạng phức tạp.

Ăn mì xong, anh rửa bát ở phòng bếp, cô ở bên cạnh phụ giúp

“Mấy hôm trước anh bị thương là sao thế?” Cô do dự rất lâu, vẫn hỏi ra

Hách Triết cũng không giấu, “Anh đánh nhau với Thẩm Thần Bằng.”

Đồng Hiểu cau mày lại, mặc dù đã sớm đoán được, nhưng xác nhận rồi, trong lòng vẫn khó chịu

Rửa bát xong, Đồng Hiểu ôm gối ôm ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh Triết, chúng ta nói chuyện đi.” “Đã muộn thế này rồi, chẳng lẽ em muốn giữ anh ở lại qua đêm à?” Anh trêu chọc, rồi tự nhiên khẽ vuốt tóc cô

“Em đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh, anh cũng nghiêm túc một chút được không?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô

“Kể cho em nghe về vợ chưa cưới của anh đi, tình cảm của hai người nhất định rất tốt!”

Anh cau mày lại, hiển nhiên không muốn nói đến cái chủ đề này.

“Tình cảm sáu năm, chưa bao giờ cãi nhau, nghĩ thôi đã cảm thấy hâm mộ.”

Hách Triết cau có, “Đồng Hiểu, rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Trước kia, mỗi lần anh gọi tên cô thì tức là anh đang rất tức giận.

Đồng Hiểu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Anh Triết, đối với em mà nói, không có gì làm em vui sướng hơn việc anh còn sống

Bây giờ, anh đã khôi phục trí nhớ rồi, em cũng không cần lo lắng cho cô chú nữa

Sáu năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, em hy vọng cuộc sống tương lai của anh vẫn tốt đẹp như sáu năm qua, đừng vì khôi phục trí nhớ rồi mà phá vỡ sự cân bằng bây giờ.”

Anh nhướng mày, “Em có ý gì? Bây giờ biết nói chuyện vòng vo rồi à?” “Con người đều sẽ thay đổi mà, em hy vọng anh vĩnh viễn là anh Hách Triết của em, thương người em gái này.” Anh cười lạnh, tự giễu nói: “Sáu năm quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, ở trong lòng em, bây giờ anh chỉ là anh trai rồi?”

Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì.

Cô còn có thể nói gì nữa, ép anh chia tay với vợ chưa cưới yêu nhau sáu năm, cướp anh về bên mình sao? Cô không vô sỉ như vậy, cũng không nắm chắc như vậy

Sáu năm, hơn hai nghìn ngày, không phải ai cũng dám đối mặt với những con số này.

Cuối cùng Hách Triết tức giận bỏ đi, anh cũng không biết vì sao mình tức giận

Giống như thứ vốn nên thuộc về anh, bây giờ đã không còn thuộc về anh nữa rồi

Sáu năm khiến anh có rất nhiều, nhưng hình như còn mất đi nhiều hơn.

Lái xe đi lại trong thành phố quen thuộc này, dần dần, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ ràng, nơi này có quá nhiều kỷ niệm của bọn họ.

Khi đó, bọn họ đều là sinh viên, đều không dư dả

Mỗi lần đến ngày nghỉ, anh luôn đạp xe đưa cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ tìm đồ ăn vặt.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ tươi đẹp của anh.

Thấy cái tên hiển thị trên màn hình, anh do dự rất lâu mới ấn nút nghe.

“Ken, anh đang làm gì thế? Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”

“Anh đang lái xe.” “Bên chỗ anh chắc đã rất muộn rồi, sao anh còn ở bên ngoài?”

Anh không trả lời

“Anh đã đỡ hơn chưa? Còn choáng váng nữa không?”

Anh hít sâu một hơi, trầm giọng nói với đầu kia, “Anh đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ rồi.”

Đầu kia im lặng rất lâu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề

“Nina, em không có gì muốn giải thích với anh sao?” Cuối cùng đầu kia cũng mở miệng, giọng rất bình tĩnh, “Ken, ngày mai em bay đến Bắc Kinh, giải thích trước mặt anh.”

“Không cần đâu, anh gần như có thể đoán được sáu năm trước xảy ra chuyện gì rồi

Khoảng thời gian này anh sẽ rất bận, em đừng qua đây, anh không có thời gian ở bên em.”

“Ken, anh tức giận sao? Dưới tình hình lúc đó, bác sĩ nói anh đã không có cách nào tỉnh lại, em và ba đã sắp xếp hậu sự cho anh, nhưng sau đó anh tỉnh lại như một kỳ tích

Ken, anh tin em được không?”

Anh cười lạnh, “Anh tin em, sau đó anh tỉnh lại, tại sao không ai giải thích?”

“Em thừa nhận, em không muốn mất đi anh.”

Anh cúp điện thoại, đạp ga hết cỡ

Chỉ bởi vì cô ta không muốn mất đi, cho nên ba mẹ anh đau lòng suốt sáu năm, trước đây sức khỏe tốt như vậy, bây giờ đã trở thành ông già bà già, già đi hơn mười tuổi

Chỉ vì cô ta không muốn mất đi, cho nên cô gái anh yêu thương nhất bị ba mẹ anh mắng nhiếc là khắc tinh, bị hàng xóm chỉ trỏ, chịu đựng áp lực cực lớn

Anh giơ tay day trán, đầu như sắp nổ tung ra

Anh không biết cái thế giới anh sống sáu năm qua có bao nhiêu điều chân thực tồn tại.

***

Sau tối qua nhận nhau, lại đến Thịnh Huy làm, trong lòng Đồng Hiểu có cảm giác không nói ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.