“Người đàn ông trên sofa lạnh sống lưng, khoảnh khắc quay người lại, ông nâng cái kính lão trên mũi, muốn nhìn rõ hơn một chút, rõ hơn chút nữa.
“Ba!”
Nước mắt hai ông bà già đồng thời rơi xuống, bọn họ không dám tin.
“Ba, mẹ, con còn sống, vẫn luôn còn sống.” Người phụ nữ run rẩy vuốt ve mặt chàng trai, giọng khàn khàn giống như nghẹn ở trong cổ họng, “Con thật sự là A Triết, thật sự là con trai của ba mẹ sao? Không phải mẹ đang nằm mơ, không phải đang nằm mơ đấy chứ?” Hách Triết ôm lấy bà lão trước mặt, ôm thật chặt, “Mẹ, là con thật, con là A Triết đây.” “Ông nó, ông mau qua đây, mau qua đây xem giúp tôi xem có đúng không?” Hách Quốc Du run rẩy đi đến, khoảng cách ngắn như vậy mà ông lại thấy dài như một thế kỷ.
Hách Triết giơ tay ôm cả hai ông bà vào lòng, giọng cũng khàn đi, “Ba, mẹ, con xin lỗi, con khiến ba mẹ đau lòng rồi.”
Qua rất lâu, hai ông bà mới tin sự thật này
Cả nhà ba người ngồi ở trên sofa, Tống Thúy nắm chặt tay Hách Triết, sợ buông tay ra thì anh sẽ biến mất
“Sáu năm trước con đi taxi ra sân bay, cái xe taxi đó đâm phải một chiếc xe con khác, con hôn mê ở bệnh viện rất lâu, sau khi tỉnh lại, con mất đi tất cả trí nhớ
Sau đó lại điều trị ở bệnh viện một thời gian rất dài, cơ thể mới khối phục
Con xin lỗi, sáu năm qua con chưa từng nghĩ đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475288/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.