Chương trước
Chương sau
Đồng Hiểu nghe thấy hai người ở đầu kia đang cãi nhau.

“Ai vui, chưa kết hôn đã mang thai, anh tưởng đây là chuyện vẻ vang lắm à?” “Được rồi được rồi, anh đã gọi điện thoại cho người nhà, bảo mọi người nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho chúng ta rồi.” “Đồng Hiểu, cứ tạm thế đã nhé, tôi còn phải đưa cô ấy đi kiểm tra, sau này cô có thời gian thì ở bên cô ấy nhiều hơn giúp tôi.”

Thẩm Thần Phong nói xong cúp điện thoại.

Người nhà họ Thẩm vừa nhận được tin tức liền chạy vội đến bệnh viện

Miêu Dung, Đậu Nhã Quyên, Tiết Ngọc Lan, An Noãn đều đến

Thẩm Thần Phong cười trêu ghẹo, “Chậc chậc, đội hình phụ nữ nhà họ Thẩm chúng ta thật mạnh mẽ.”

Miêu Dung mắng anh ta, “Con sắp làm ba rồi đấy, còn cả ngày không nghiêm túc gì cả, con và Thần Bằng đều nên học Huy đi.” Chung Hân Văn vừa nhìn thấy nhà họ Thẩm đông người đến như vậy thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống

Miêu Dùng đi tới, vỗ nhẹ lên vai cô, “Hân Văn, cháu yên tâm, hôn lễ sẽ nhanh chóng được tổ chức, nhà họ Thẩm chúng ta sẽ không để cháu chịu tủi thân đâu.”

Tiết Ngọc Lan cũng cười nói: “Đúng vậy, hôn sự của Thần Bằng tạm thời gác lại, tổ chức hôn lễ cho hai đứa trước

Bây giờ điều quan trọng nhất là cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không cần quan tâm chuyện gì khác.” Sau đó người nhà họ Chung cũng đến phòng bệnh

Phòng bệnh vốn dĩ rất rộng rãi, người hai nhà đến, lập tức trở nên chật chội

Bà Chung chua chát nói trước mặt Chung Hân Nhiên, “Con nhóc Hân Văn đáng chết đó đúng là số sướng, dễ dàng bám lấy tiểu thái tử nhà họ Thẩm, sao con không tốt số như vậy chứ?”

Chung Hân Nhiên cau mày, “Mẹ, mẹ có thể bớt nói mấy câu không?” “Mẹ không cam lòng

Con xinh đẹp, trình độ học vấn tốt, năng lực mạnh, nhưng lại không bằng được cái con nhỏ đáng chết đó

Trước đây thua con bé Đồng Hiểu nghèo rách thì cũng thôi đi, bây giờ thua cả con người mẫu, cái thế giới này đúng là càng ngày càng buồn cười.”

Chung Hân Nhiên không muốn nghe tiếp nữa, đi đến một góc nhìn người nhà họ Thẩm vây quanh chung Hân Văn, ân cần hỏi han cô

Thẩm Thần Phong ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy cưng chiều.

Sao cô ta lại không tức giận? Từ nhỏ đến lớn, cái gì cô ta cũng hơn Chung Hân Văn, nhưng thể thì đã sao, cô ta lại không có được tình yêu của đời mình như Chung Hân Văn.

Từ sau khi Thẩm Thần Bằng ở bên Cố Thu, đã lâu lắm rồi cô ta không gặp được anh

Anh cũng đã rất ít tham gia những buổi tụ họp bạn bè

Mấy ngày trước nhận được thiệp mời kết hôn của anh, cô ta đã ngồi bần thần trong phòng sách suốt cả một đêm, rồi tự nói với mình rằng nên từ bỏ người đàn ông này.

Cuộc đời này, chuyện bị ai nhất cũng chỉ như vậy, cô ta yêu anh như vậy, thậm chí có thể vì anh mà bỏ ra tất cả, mà ở trong mắt anh, cô ta chẳng là cái gì cả.

Hôn lễ của Thẩm Thần Phong và Chung Hân Văn được ấn định tổ chức vào hai tuần sau

Bởi vì ba tháng đầu thai kỳ, thai nhi rất không ổn định nên Chung Hân Văn được đón về nhà họ Thẩm để tiện chăm sóc, dù sao bà Chung cũng là dì ghẻ.

Nhất thời mất đi tự do, hầu như ngày nào Chung Hân Văn cũng gọi điện thoại cho Đồng Hiểu, bảo Đồng Hiểu đến chơi với cô.

Nhưng Đồng Hiểu luôn lấy lý do công việc, không đi một lần nào cả.

Hôn lễ của Thẩm Thần Bằng và Cổ Thu bị tạm hoãn, Tiết Ngọc Lan đích thân giải thích với Cổ Thu, “Cố Thu, thật sự xin lỗi cháu, nếu như tổ chức cả hôn sự của Thần Bằng và Thần Phong thì nhà bác không lo kịp

Cháu yên tâm, sau hai tuần nữa, hôn lễ của hai đứa nó xong rồi, sẽ đến hôn lễ của hai đứa, sẽ không kéo dài bao lâu đâu.”

Cổ Thụ cười, “Bác gái, không sao đâu, cháu và Thần Bằng cũng không vội.”

Tiết Ngọc Lan vỗ tay cô, “Hân Văn mang thai trước khi cưới, cháu và Thần Bằng lúc nào cho mọi người tin vui đây?”

Một câu nói vô tình nhưng lại làm lòng Cổ Thu đảo lộn.

“Tuổi của Thần Bằng không còn nhỏ nữa, hai đứa bé của Noãn Noãn cũng lớn như vậy rồi, bác rất lo lắng

Bác hy vọng hai đứa kết hôn sẽ có con ngay, yêu cầu như vậy không quá đáng chứ?” Cổ Thu gật đầu, “Dạ không ạ.” “Cổ Thu, chuyện trước kia đều đã qua rồi, nếu hai đứa đã quay lại với nhau, nhất định phải quý trọng duyên phận không dễ dàng này

Trong tương lai, hai đứa phải yêu thương che chở lẫn nhau, cùng xây dựng hôn nhân của cả hai.” “Cháu sẽ cố gắng.”

Đồng Hiểu ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, tin tức với Hách Triết đồn đại trong văn phòng mấy ngày qua cũng dần dần lắng xuống.

Nhiều khi, thời gian thật sự sẽ chứng minh tất cả

Ngày nào Chung Hân Văn cũng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô làm sao có thể đến nhà họ Thẩm nữa? Có người nhà họ chăm sóc Chung Hân Văn rồi, cô gần như không cần lo lắng gì cả.

Hôm nay, vì dịch một phần tài liệu mà cô ở công ty tăng ca đến rất khuya

Lúc đi ra khỏi công ty mới biết bên ngoài đang mưa to gió lớn

Thời tiết này giống như tâm trạng của một số người, làm người ta không đoán nổi.

Lúc này, ở nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh trở về, người nhà tụ tập đông đủ

Tiết Ngọc Lan đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với Chung Hân Văn, “Hân Văn, đã chốt được phù dâu chưa? Nhà thiết kế giục bác mấy lần rồi.” “Cháu muốn để Đồng Hiểu làm phù dâu, nhưng không biết cậu ấy có đồng ý không.” Chung Hân Văn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng

Cố Thu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh đang cúi đầu lật xem quyển tạp chí trong tay, không nhìn ra vẻ mặt anh.

“Cháu sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy ngay.” Chung Hân Văn lấy điện thoại từ chỗ Thẩm Thần Phong, gọi cho Đồng Hiểu

Đồng Hiểu đang buồn bực không biết về nhà thế nào thì chuông điện thoại vang lên

Cô ấn nút nghe, giọng nói quen thuộc của Chung Hân Văn truyền đến, “Đồng Hiểu, là tớ, tuần sau cậu làm phù dâu của tớ được không?”

“Tớ...”

Cô ấp úng, muốn từ chối lại không tìm ra lý do hợp lý

Chung Hân Văn nghe rõ tiếng mưa rơi ở đầu kia, cau mày hỏi: “Đồng Hiểu, trời mưa to như vậy mà cậu vẫn còn ở bên ngoài à?”

Người nào đó nghe vậy khép tạp chí trong tay lại, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ

“Cậu nói gì, tăng ca đến tận bây giờ, cậu điên rồi à? Có xe về nhà không, tớ bảo người đi đón cậu.” “Thời tiết này cậu đi đâu mà bắt được xe chứ, đứng im ở đó, tớ bảo Thẩm Thần Phong đi đón cậu.” Thẩm Thần Bằng không nghe Chung Hân Văn nói nữa, anh đứng dậy đi thẳng lên lầu

Cố Thu thấy vậy cũng chạy lên theo

Chung Hân Văn cúp điện thoại, tức giận

Thẩm Thần Phong ôm cô dỗ dành, “Sao thế: Tức giận đến thế này, đừng quên em đang mang thai đó.” “Đồng Hiểu đó, trời mưa to như vậy mà ở công ty tăng ca, thời tiết xấu thế này còn chưa về nhà, khiến người ta lo lắng biết bao.”

Tiết Ngọc Lan nghe thấy cũng cau mày, “Bảo tài xế đi đón đi, con bé này toàn làm người ta đau lòng.” Chung Hân Vãn nhún vai, “Cậu ấy không cho đi đón.”

Tiết Ngọc Lan thở dài, “Nó muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm chúng ta, cái con bé ngốc này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.