Chương trước
Chương sau
“Ai muốn ăn cơm cùng anh ta, anh gọi điện báo hủy ngay cho em.”

Thẩm Thần Phong bắn ánh mắt cầu cứu về phía Đông Hiểu

Đồng Hiểu cười, kéo cánh tay của Chung Hân Văn, “Hân Văn, hai người đi trước đi, tối hôm nay tớ có hẹn với Hách Triết rồi.” Chung Hân Văn nhìn cô đầy nghi ngờ, “Đồng Hiểu, cậu cho rằng tớ tin à?” “Là thật mà

Không còn sớm nữa, hai người mau đi ăn đi.” Chung Hân Văn không chịu đi, “Cậu hẹn anh ấy ở chỗ nào, tớ đưa cậu đi.” “Không cần đâu, bọn tớ hẹn ở công ty, cách chỗ này rất gần, qua đường cái là đến rồi.” Chung Hân Văn nhìn theo Đồng Hiểu băng qua đường, đi về hướng tòa nhà của Thịnh Huy

“Được rồi, cô ấy vào trong rồi, em lên xe đi.” Thẩm Thần Phong dịu dàng ôm lấy Chung Hân Văn

Chung Hân Văn hất mạnh tay anh ra, “Đừng có đụng vào em, bây giờ em nhìn thấy anh lại thấy tức giận.” Thẩm Thần Phong nhíu mày, nhưng cũng không dám chọc giận cô

Cuối tuần, lại là vào buổi tối, cao ốc Thịnh Huy vắng vẻ hơn so với ngày bình thường rất nhiều

Đồng Hiểu ngồi trong sinh một lát, định đợi khi nào xe của Thẩm Thần Phong đi rồi, cô mới trở ra.

Hách Triết từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy Đồng Hiểu ngồi một mình, đầu cúi xuống rất thấp, không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, thế nhưng lại cho người ta cảm giác rất cô đơn

Bước chân của anh dừng lại một lúc lâu mới chậm rãi đi về phía cô

“Sao lại ngồi một mình ở đây?” Đồng Hiểu ngẩng đầu lên, anh mới nhìn thấy trên mặt cổ đầy nước mắt.

Tim anh đau nhói, “Ai bắt nạt cô à?”

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, “Không ai bắt nạt em cả, chỉ là nghĩ đến một bộ phim rất buồn mà thôi.” Hách Triết khẽ thở dài, “Cô ăn cơm tối chưa? Tôi mời cô đi ăn.” Cô lắc đầu, “Em đã ăn rồi.”

Nhưng vừa mới dứt lời, bụng cô rất không nể mặt mà réo lên, làm cô xấu hổ đỏ mặt.

Anh đưa tay qua, “Đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”.

Cô nhìn bàn tay có khớp xương hằn rõ của anh mà hơi buồn man mác, bàn tay này đã từng nắm tay cô đi qua bao nhiêu nơi.

Cô đứng lên, đi ở phía trước.

Anh thu tay lại, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô.

Xe chạy bon bon trên đường, Đồng Hiểu nghĩ đến cái gì đó, bèn nói: “Đừng đến câu lạc bộ Noãn.”

Anh cười và bảo: “Được.”

“Bạn gái của anh đi rồi à?”

Anh gật nhẹ, “Hôm qua cô ấy mới đi.” “Bạn gái vừa đi anh đã tới công ty tăng ca, anh đúng là một ông chủ tốt.”

Hách Triết nhíu mày, trêu chọc, “Sao tôi nghe như có mùi châm chọc nhỉ?” Đồng Hiểu bĩu môi, “Em đâu có châm chọc anh.” Sau đó Đồng Hiểu chọn một quán vỉa hè đổi điện trường đại học của cô, đây là quán bán món cay Tứ Xuyên

Hôm nay cuối tuần, bọn họ đến cũng muộn nên phải chờ xếp hàng khá lâu

Khung cảnh ở đây không tốt lắm, thậm chí còn hơn loạn và rất ồn ào

Lông mày của Hách Triết cau chặt, sau khi món ăn được đưa lên, anh không hề động đũa

“Đừng chỉ nhìn chứ, trước kia anh rất thích mấy món này đấy.”

Anh cầm đũa ăn vài miếng, hương vị của món ăn rất nặng, cay vô cùng, sau đó anh không ăn nữa

Ngược lại, Đồng Hiểu ăn rất hăng say, cay đến mức làm môi cô đỏ ửng cả lên, thế mà cô vẫn vừa uống nước đá vừa ăn sảng khoái.

“Anh không ăn thì em được lời rồi.” Chỗ khóe miệng của cô có một hạt cơm, anh không kìm lòng được mà đưa tay ra giúp cô gạt hạt cơm, còn lẩm bẩm, “Dạ dày cô không tốt, ăn ít cay thôi.” Vừa dứt lời, tay của anh dừng lại cứng đờ

Cơ thể Đồng Hiểu cũng khựng lại, cô bối rối nhìn anh.

“Làm sao anh biết dạ dày em không tốt? Anh nhớ lại rồi đúng không?”

Hách Triết thu tay lại, cau mày và nói: “Tôi cũng không biết vì sao mình đột nhiên nói ra câu vừa rồi, hình như tôi đã từng nói câu đó vô số lần rồi thì phải, thậm chí ngay cả cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra.”

Đồng Hiểu cúi thấp đầu xuống, “Dạ dày em không tốt, nhưng em rất thích ăn cay, mỗi lần em mè nheo đòi anh tới tiệm này ăn cơm, anh đều sẽ nói một câu là, dạ dày em không tốt, ăn ít cay thôi.”

Hách Triết day trán, than thở, “Mấy ngày nay trong đầu tôi luôn xuất hiện những hình ảnh lẻ tẻ, nhưng nếu tập trung suy nghĩ thì lại chẳng nghĩ ra được cái gì cả.”

Ăn tối xong, trên đường trở về, anh bỗng hỏi cô, “Vừa rồi ở công ty, vì sao cô lại khóc?”

Đồng Hiểu tựa vào trên cửa sổ xe, trả lời lấy lệ, “Em đã nói rồi mà, đột nhiên nghĩ đến một bộ phim rất thương tâm.” Hách Triết cười, “Cô cho rằng người khác đều là kẻ ngu à?” “Tin hay không tùy anh.” “Không phải là bởi vì Thẩm Thần Bằng sắp kết hôn chứ?” Đồng Hiểu không vui trừng mắt lườm anh một cái

“Cô có trừng tôi cũng vô dụng, sáng sớm hôm nay tôi đến công ty tăng ca, thấy được thiếp mời ở trên bàn

Lúc ấy tôi đã nghĩ có lẽ người nào đó sẽ đau lòng lắm đây.” “Ai đau lòng, là tôi bỏ anh ta.”

“Cửa nhà họ Thẩm quá cao, đúng là không thích hợp với người bình thường

Tìm một người bình thường trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường, dù sao vẫn còn tốt hơn gả vào nhà họ Thẩm, phải nhìn sắc mặt người khác để làm việc.”

Đồng Hiểu hỏi lại anh, “Vậy anh thì sao, yêu đương với cô chủ Thịnh, anh có thấy áp lực không?”

Anh hoàn toàn không tức giận mà cười nói: “Cô ấy tương đối có áp lực.”

Đồng Hiểu nhướng mắt, “Trông anh tự tin chưa kìa.”

“Lúc đầu tôi còn chưa tốt nghiệp đã có rất nhiều công ty tới trường học tìm tôi, bọn họ ra điều kiện tốt hơn Thịnh Huy nhiều

Sở dĩ tôi làm việc ở Thịnh Huy hoàn toàn là bởi vì bạn gái của tôi

Đến ngay cả hiện tại vẫn còn có rất nhiều công ty đến muốn dụ dỗ tôi đi, cho nên bạn gái của tôi thật sự thấy áp lực lắm đấy.”

Hách Triết đưa cô về nhà, còn rất lịch sự đưa cô lên trên tầng, thấy cô vào nhà rồi, anh mới rời khỏi.

Chung Hân Văn không tình nguyện đến câu lạc bộ cùng Thẩm Thần Phong, lúc đó Thẩm Thần Bằng và Cổ Thu đã ở đây rồi.

Vừa nghĩ đến chuyện sau này sẽ trở thành người một nhà với nhau, Chung Hân Văn chỉ cảm thấy không thoải mái

Thỉnh thoảng cô lại nghĩ nếu như Thẩm Thần Bằng kết hôn với Đồng Hiểu thì thật tốt biết bao.

Cách đây rất lâu rồi, hai người từng nói muốn cử hành hôn lễ cùng lúc

Lúc ấy Đồng Hiểu đang yêu Hách Triết, mà Chung Hân Văn lại đang đơn phương Chương Lâm Vân

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm tháng thay đổi, những lời đã từng nói năm ấy, bây giờ không làm được

Hách Triết mất trí nhớ, có vợ chưa cưới, Đồng Hiểu đang độc thân, mà người đang ở bên cạnh cô bây giờ cũng không phải là Chương Lâm Vân.

Lúc bọn họ đi vào phòng, Thẩm Thần Phong vỗ lên vai cô, xích lại gần tại cô và nói: “Mặt em đừng cau có thể, cười đi.”

Chung Hân Vãn nhướng mắt, “Em không cười nổi, em muốn khóc.”

Thẩm Thần Phong buồn phiền đến phát điên.

Bọn họ ngồi xuống, phục vụ tiến đến, đưa menu cho hai cô gái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.