Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Đồng Hiểu đã ôm một bó hoa tươi mua từ trước đến thăm mộ
9 Hôm nay là ngày giỗ của Hách Triết, không biết bao lâu rồi cô chưa trở về thăm anh
Hai năm đầu khi anh vừa mất, mỗi lần đến ngày giỗ, Đồng Hiểu đều quay trở về thăm
Nhưng lần nào đến cũng bị người nhà của anh đuổi đánh
Cô còn nhớ mẹ của Hách Triết từng tóm lấy áo cổ, tát mạnh lên mặt cô mà cuồng loạn chửi mắng: “Cố là đồ sao chổi, đồ khắc tinh, chính cô đã hại chết con trai tôi!” Đồng Hiểu đặt bó hoa xuống rồi quỳ gối trước một phần của anh
Hách Triết lớn hơn cô ba tuổi, cô và anh lớn lên cùng nhau, ngày còn bé Cố Thuờng thích đi theo phía sau anh, ngọt ngào gọi “Anh Hách Triết ơi”
Anh là một chàng trai tao nhã lịch sự, chẳng những đẹp trai mà thành tích còn rất tốt, từ lúc nhỏ đến lúc lớn vẫn luôn được các cô gái yêu mến
Nhưng những người hiểu anh đều biết, trong lòng của anh chỉ có cô em gái Đồng Hiểu.
Lúc Đồng Hiểu học lớp mười thì anh thi đấu trường đại học tốt nhất Bắc Kinh
Đồng Hiểu đuổi sát theo bước chân của anh, cô cũng muốn đi đậu vào trường đại học anh đang học
Sau đó cô thi đỗ, nhưng Chu Vũ Vi lại không để cố đi học
May mắn là bọn họ vẫn còn ở chung trong một thành phố
Khi cô học năm nhất, anh đã học năm thứ tư
Anh nắm tay cô gần như đi hết khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh.
Thời gian hạnh phúc vô cùng ngắn ngủi, tốt nghiệp đại học, Hách Triết được cử đi du học ngay.
Sinh nhật Đồng Hiểu năm thứ hai đại học, Hách Triết về nước để thăm cô và bất hạnh gặp tai nạn máy bay, cho đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của anh.
Sinh nhật Đồng Hiểu phải gánh chịu ba sinh mệnh, ba người mà cô yêu nhất đều ra đi vào ngày hôm đó
Có đôi khi ngẫm lại, chính cô cũng cảm thấy mình là sao chổi.
Trong khoảng thời gian mất đi Hách Triết, cô đã từng nghĩ rằng đời này cô sẽ không còn yêu được nữa, thế nhưng tình yêu lại đến lúc không ai ngờ, thậm chí còn đến rất mãnh liệt
Cho dù năm đó yêu Hách Triết cũng không sâu đậm như thế này
Sau khi yêu Thẩm Thần Bằng, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cảm xúc của cô khi đối mặt với Thẩm Thần Bằng rất khác so với khi cô ở bên Hách Triết.
Tình cảm của cô đối với Hách Triết có lẽ là sự sùng bái và tình thân nhiều hơn
Còn đối với Thẩm Thần Bằng, đó mới thật sự là yêu và đau đớn.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình là người hiền lành, không bao giờ có ý nghĩ xấu về bất kỳ ai, cho dù là người đã làm tổn thương cô
Nhưng vì Thẩm Thần Bằng, cô phát hiện mình hoàn toàn biến thành một người xấu
Cô ích kỷ hi vọng Thẩm Thần Bằng sẽ không biết sự thật về chuyện Cố Thu kết hôn và ly hôn, thậm chí hi vọng bọn họ mãi mãi không bao giờ gặp mặt nhau nữa.
Nhưng cho dù có ích kỷ thế nào thì tình yêu của họ vẫn còn đấy, không cách nào ngăn cản được
Bầu trời dần sáng lên, cô không dám tiếp tục ở lại đây nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng một giọng nói bén nhọn vang lên phía sau cô, “Đồ sao chổi, sao cô lại tới đây! Tôi đã nói không cho phép cô tới quấy rầy con trai tôi cơ mà!” Đồng Hiểu cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, cô không còn đường để trốn rồi
Cô xoay người lại, rất lễ phép chào hỏi, “Cô, chú.” “Ai là chú của cô, ai là cô của cô hả, cái đổ khắc tinh này! Cô khắc chết con trai tôi mà còn dám tới đây à!” Mẹ của Hách Triết gào thét, tóm chặt lấy tóc cô bắt đầu đấm đá.
Đồng Hiểu bị bà ta đẩy xuống đất, cô còn chưa kịp đứng lên đã bị bà ta tiến tới đạp cho hai đạp, bà ta hung tợn mắng: “Cái đồ sao chổi này hại chết con trai độc nhất của tôi, vì sao người chết không phải là cô!” Người đàn ông im lặng đứng bên cạnh thấy vợ mình gần như sắp phát điện, bèn đi tới ôm lấy bà ta, ông ta nói với giọng lạnh lùng: “Con trai trên trời linh thiêng có thể nhìn thấy đấy, bà muốn để cho nó ở trên trời cũng không thể nhằm mặt sao? Đừng nổi điên nữa.”
Người phụ nữ khóc lóc sà vào trong ngực của người đàn ông, bà ta khóc như tan nát cõi lòng
Đồng Hiểu chật vật đứng lên
Cô vẫn còn nhớ lúc mình còn rất nhỏ, Cố Thường xuyên đến nhà họ ăn cơm, mẹ của Hách Triết luôn cầm tay của cô mà hỏi hết sức thân mật, “Hiểu Hiểu, sau này cháu làm cô dâu của Triết Triết nhà cô nhé?”.
Cho đến sau này khi bọn họ lớn lên, hiểu được tình cảm nam nữ, người nhà của anh vẫn thích cô như vậy
Người đàn ông yên lặng ít nói kia nhìn thấy vết thương trên mặt Đồng Hiểu, ông ta hơi cau mày lại, nói: “Cháu đi đi, sau này đừng đến đây nữa.” Đồng Hiểu dụi mắt, cô nghẹn ngào
“Chú, cô, cháu thật sự xin lỗi, vì anh Hách Triết, xin hai người nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Người phụ nữ vùi đầu trong ngực người đàn ông, khóc nức nở
Có đôi khi, nếu như hận thì có lẽ trong lòng mình sẽ dễ chịu hơn một chút
Nhưng lại có một số người mà mình không thể hận nổi, điều đó sẽ chỉ khiến mình càng đau đớn hơn
Người đàn ông quay đầu sang một bên, giọng ông nặng nề, “Cháu đi đi, đừng trở về nữa.” “Cháu xin lỗi, nếu như có thể cháu tình nguyện một mình nhận hết tất cả đau đớn này.”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Vành mắt người đàn ông đỏ lên, ông không nghe nổi nữa
“Cháu vĩnh viễn là con gái của hai người, bất kỳ lúc nào, chỉ cần hai người cần, cháu nhất định sẽ ở bên cạnh làm bạn với hai người.” Đồng Hiểu vừa khóc vừa nói, sau đó đi thẳng
Xuống núi, cô mới phát hiện cổ chân mình rất đau, nhưng một chút đau đớn ấy thì có là gì so với nỗi đau trong lòng
Liên tục hai ngày Thẩm Thần Bằng gọi điện thoại cho Đồng Hiểu nhưng không được
Càng gọi càng nổi điên, cuối cùng anh dứt khoát không gọi nữa.
Anh không muốn ở một mình trong gian phòng vắng vẻ, anh trở về nhà họ Thẩm
Gần đây Tiết Ngọc Lan rất bận, rất nhiều công việc chuẩn bị cho hôn lễ đều do tự tay bà sắp xếp, dù gì đây cũng là chuyện cả đời chỉ có một lần, bà không muốn để Đồng Hiểu phải chịu thiệt thòi.
“Bằng Bằng, con về đúng lúc lắm, sao Hiểu Hiểu không về cùng con, gọi điện thoại cũng không được? Mẹ đã hẹn nhà thiết kế cuối tuần này thử đồ cưới, các con có thời gian đi đi.”
Tâm tình Thẩm Thần Bằng bực bội, anh tức giận đáp lại, “Cô ấy biến mất rồi, không nói tiếng nào đã đi, con cũng không liên lạc được.” Tiết Ngọc Lan cau mày, “Có phải con làm gì khiến con bé tức giận không hả?”
“Không có!” “Con đừng có mà lừa mẹ, con nói đi, có phải con vẫn còn chưa cắt đứt hẳn với đám phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài không hả?”
Thẩm Thần Bằng đứng phắt dậy, tâm tình anh vô cùng buồn bực, anh gắt nhẹ, “Mẹ, sao mẹ phiền vậy? Không phải vấn đề của con, là cô ấy quá ương ngạnh, con cũng không biết mình chọc giận cô ấy ở chỗ nào, cứ động một chút lại hờn dỗi, còn tiếp tục như vậy thì con thấy không cần tổ chức đám cưới này nữa đâu.” Tiết Ngọc Lan cau mày muốn nói tiếp thì Thẩm Thần Bằng đã đi ra khỏi cửa, lái xe hơi đi mất.
An Noãn nghe được tiếng động ở dưới nhà nên xuống xem thử
“Bác, sao thế ạ?” Tiết Ngọc Lan day thái dương, bà than thở: “Có vẻ Thần Bằng không quan tâm đến Đồng Hiểu như đối với Cố Thu trước kia, bác cảm thấy rất lo lắng.”
An Noãn hơi mấp máy môi, cô cũng rất lo lắng
Nói thế nào thì Cố Thu vẫn là quả bom hẹn giờ ở giữa Thẩm Thần Bằng cùng Đồng Hiểu, cho dù là trước hôn nhân hay sau khi lấy nhau rồi cũng đều có thể phát nổ bất cứ lúc nào
Nhẹ thì bị thương, nặng thì có lẽ mối tình này sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]