Đông Hiểu mỉm cười, bể Đinh Đinh lên đùi mình.
Thẩm Thần Bằng giơ tay cốc nhẹ lên đầu nó, “Thằng nhóc này, còn nhỏ đã biết chiếm lợi rồi.” An Noãn vỗ vai Đông Đông, chỉ Thẩm Diệc Minh
Cô bé rất thông minh, bước xiêu bước vẹo đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, “Đông Đông..
ông ngoại..
ngồi.” Sắc mặt Thẩm Diệc Minh hòa hoãn lại, ông bế Đông Đông lên
Bầu không khí trong phòng ăn chẳng mấy đã hài hòa
Tiết Ngọc Lan vừa gắp thức ăn cho Đồng Hiểu, vừa nói, “Đồng Hiểu, sau này có thời gian cháu cùng Thần Bằng về nhà ăn cơm nhé, cái thằng này đến đường và muối cũng không phân biệt được, cháu đừng hy vọng nó có thể nấu ra được món gì tử tế.”
Tất cả mọi người đều bật cười.
Tiết Ngọc Lan lại hỏi, “Đồng Hiểu, người nhà cháu đều ở Cẩm Giang à? Lúc nào cháu đón người nhà cháu đến Bắc Kinh, hai nhà chúng ta gặp nhau đi.”
Đồng Hiểu cúi đầu xuống, nói đến người nhà của mình, cô lập tức không biết nên trả lời như thế nào
Lúc cô nằm viện, Chu Vũ Vi còn đang không ngừng gọi điện thoại cho cô, ở đầu kia điện thoại mắng cô là sói mắt trắng, thậm chí nguyền rủa cô độc địa
Cô không dám tưởng tượng, lúc Chu Vũ Vi biết cô và Thẩm Thần Bằng ở bên nhau, bà ta sẽ phản ứng thế nào
Tất cả mọi người dường như đang đợi câu trả lời của Đồng Hiểu, nhưng mãi mà Đồng Hiểu không lên tiếng
Thẩm Thần Bằng cười khẽ, “Mẹ, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475239/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.