Đông Hiểu mấp máy môi, nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.
Thẩm Thần Bằng coi như cô ngầm thừa nhận, vội vàng chuyển chủ đề, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Sao lại bị thương?” Đồng Hiểu nhìn đi chỗ khác, khẽ trả lời, “Tôi không cẩn thận nên bị ngã, va phải bồn hoa.”
Cách giải thích như vậy hơi khiên cưỡng, anh cũng không vạch trần cô, anh tự có cách tra được
Lái xe về chung cư cao cấp của mình, Thẩm Thần Bằng xung phong làm batoong cho cô, bế cô xuống xe, đi thẳng vào thang máy.
Trong thang máy có mấy tốp người, mọi người đều dùng ánh mắt khác nhau nhìn bọn họ
Đồng Hiểu vùi mặt vào hõm vai anh, không muốn để cho người khác nhìn thấy
Đến chung cư của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nhịn được trêu chọc, “Anh còn không chế bệnh nhân như em mất mặt, em lại chê anh mất mặt à?” Cô bĩu môi, “Tôi đau đầu, anh đừng có cười tôi.” Nghe thầy cô nói vậy, Thẩm Thần Bằng vô cùng đau lòng
Anh bế cô lên giường, để cô nằm xuống
“Em muốn ăn gì? Anh bảo bên câu lạc bộ mang qua đây.” “Tôi muốn ăn cháo.”
Anh sờ gương mặt trắng nõn của cô, dịu dàng nói: “Được, anh sẽ tự tay nấu cho em, em nghỉ ngơi một lúc trước đi.” Thẩm Thần Bằng đi ra khỏi phòng ngủ, đến thẳng phòng bếp, may mà mấy ngày trước Tiết Ngọc Lan đến đây một lần, bỏ khá nhiều đồ vào trong tủ lạnh, còn mua một túi gạo
Thẩm Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475234/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.