“Không cần giải thích, không cần giải thích cái gì cả
Ngày mai cô đến bệnh viện bỏ ngay đứa bé cho tôi
Nhà chúng ta không thừa tiền cho cô nuôi một đứa con riêng!”
Đồng Hiểu đứng lên, lạnh lùng nói, “Không cần mọi người nuôi con tự nuôi.” Đồng Hiểu trở về phòng, khóa cửa lại.
Chu Vũ Vi vẫn ở phòng khách dùng lời nói bẩn thỉu nhục mạ cô, Đồng Hiểu dùng chăn che tại lại, cô hy vọng thế giới có thể yên bình lại biết bao.
Sáng sớm hôm sau, cô không dám ra ngoài
Chu Vũ Vi chạy đến, ra sức gõ cửa phòng cô
Đồng Hiểu đi đến mở cửa, kiên định nói, “Mẹ, con sẽ không bỏ đứa bé này đâu.” Hình như lúc này Chu Vũ Vi đã bình tĩnh lại, “Tối hôm qua, mẹ và ba con, chị con, anh rể con đã bàn bạc xong rồi, con sinh đứa bé này ra đi, sau khi sinh ra cho làm con thừa tự của chị và anh rể con
Chị con kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có con, mọi người đang tính cho chị con nhận nuôi một đứa, con sinh cho bọn nó là bọn nó viên mãn mà cũng sẽ không liên lụy đến con.”
Đồng Hiểu thật sự không dám tin vào tai mình, cô cười lạnh nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời này? Con không phải là công cụ sinh con, đứa bé là con của con, sinh ra rồi con sẽ không cho bất cứ ai cả.” Câu nói của Đồng Hiểu đã dấy lên lửa giận của Chu Vũ Vi, bà ta gầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475187/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.