Tạ Lâm cười lạnh, “Ồ, không phải cô rất hiền lành, từ trước đến nay không cãi nhau với người khác sao? Sao hả, đây là ở ngoài trường, lộ nguyên hình rồi à?” “Ta Lâm, tôi và cô cùng vào trường học, chúng ta coi như cùng khóa. Tôi luôn rất tôn trọng cổ, tôi cũng hy vọng cổ có thể học cách tôn trọng người khác. Tôi yêu ai, tôi sống cuộc sống thế nào, những điều này không liên quan gì đến cô, tôi hy vọng cô có thể tha cho tôi.”
“Đồng Hiểu, cô đừng nói mình vô tội như vậy. Cô cũng biết tôi và cô vào trường học cùng nhau, nhưng tại sao cơ hội của cô luôn nhiều hơn tôi, hình như hiệu trưởng cũng coi trọng cô hơn. Cô dám nói cô không lấy lòng hiệu trưởng sau lưng à? Cô dám nói cô chưa từng cướp cơ hội của tôi à? Ngay cả năm ngoái, đại biểu trường tham gia cuộc thi kiến thức cơ bản của giáo viên mới do thành phố tổ chức, ở trường học rõ ràng điểm số của chúng ta giống nhau, cuối cùng tại sao lại cứ cô đi tham gia thi đấu, chẳng lẽ không phải là cổ động tay động chân sau lưng à? Bởi vì cô là bạn của Chung Hân Văn, mà tôi không có chút thân phận bối cảnh nào cả.”
Đồng Hiếu hít một hơi, cô không ngờ cô ta còn tính toán cả chuyện từ năm ngoái. “Không còn gì để nói nữa à? Đồng Hiểu, tôi nói cho cô biết, cô còn ngạo mạn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xui xẻo. Ngày nào tôi cũng sẽ cầu nguyện, cầu nguyện cô bị vứt bỏ, hai bàn tay trắng, bị người người phỉ nhổ.” Ở trên tàu điện ngầm, nhìn những gương mặt xa lạ xung quanh, bọn họ hoặc nói hoặc cười hoặc thân mật, cô đột nhiên rất nhớ một người. Cô cầm điện thoại lên gọi cho anh, điện thoại đổ chuông hai tiếng cô lại ấn tắt. Chẳng bao lâu anh đã gọi lại.
Cô ấn nút nghe, giọng nói của Thẩm Thần Bằng truyền đến, “Đồng Hiểu, gọi cho anh có chuyện gì thế? Anh còn chưa kịp nghe, em đã tắt máy rồi, đừng nói là gọi nhầm cho anh nhé.” “Vâng, đúng là ẩn sai thật.”
Đầu kia khẽ cười ra tiếng, “Được rồi, anh đoán em cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh, về đến nhà rồi à?” “Không, em vẫn đang ở trên tàu điện ngầm.” “Đồng Hiểu, tối anh gọi điện thoại cho em, bây giờ anh có một cuộc họp.” “Thẩm Thần Bằng!”
“Đồng Hiểu, có phải là có chuyện gì không?” “Không, em nhớ anh thôi.” Đầu kia im lặng rất lâu, sau đó anh trầm giọng hỏi, “Đồng Hiểu, em nhắc lại lần nữa đi, anh cảm thấy vừa nãy anh nghe nhầm rồi.”
“Em nhớ anh!” Đồng Hiểu nhắc lại một lần nữa. Đầu kia lại yên lặng rất lâu, sau đó giọng anh trầm thấp hẳn đi.
“Đồng Hiểu, anh sẽ nhanh chóng làm xong việc rồi về với em.”
“Được, anh về sớm một chút.” Đồng Hiểu không thể ngờ rằng anh nói rất nhanh thì chính là ngày hôm sau. Lúc cô tan làm đi ra khỏi trường học thì thấy xe của Thẩm Thần Bằng đỗ ở cổng trường. Lần này anh không lái Bentley mà lái chiếc siêu xe thể thao của mình. Anh đứng ở cạnh xe, khí chất càng nổi bật hơn.
“Sao anh đã về rồi? Không phải còn mấy ngày nữa sao?” Thẩm Thần Bằng ôm lấy cô ngay trước mắt mọi người, cười nói: “Người nào đó nói nhớ anh, anh bỏ luôn công việc lại để về. Sao hả? Cảm động không?” “Thẩm Thần Bằng, anh bỏ em ra đã, nhiều người lắm.” “Em là bạn gái anh công khai thừa nhận, còn sợ người khác nói linh tinh à?” Đồng Hiểu bĩu môi, đẩy anh ra rồi vội vàng lên xe. Thẩm Thần Bằng xoay vô lăng rất thuần thục, thăm dò cô, “Đồng Hiểu, tối qua anh tăng ca cả đêm làm cho xong việc, vừa rồi lại ngồi máy bay mấy tiếng, vừa xuống máy bay đã đi tìm em ngay, bây giờ anh rất mệt, tối nay không đưa em về nhà nữa, về chung cư của anh được không?” “Không được.” “Đồng Hiểu, anh bảo đảm không động vào em, em tin anh một lần có được không? Anh thật sự rất mệt mỏi!”
Đồng Hiểu liếc anh một cái, nói: “Em thấy tinh thần của anh không tệ lắm. Nếu như anh không muốn đưa em về thì em có thể đi tàu điện ngầm.”
Thẩm Thần Bằng thở dài, “Được được được, anh đưa em về nhà, anh thật là phục em, cả ngày coi anh như thú dữ. Anh nói anh không động vào em, chẳng lẽ còn có thể không giữ lời à?”
Đồng Hiểu không nhịn được khẽ cong khóe miệng lên, nghiêm túc nói: “Đến khu chợ cách nhà anh gần nhất đi.” “Em nói cái gì? Đi đâu?” “Em chỉ nói một lần thôi, anh không nghe rõ thì bỏ đi.” Thẩm Thần Bằng vui vẻ lái xe đến khu chợ gần chỗ anh ở. Hai người tay trong tay cùng đi mua đồ, ngay cả bác gái bán đồ ăn cũng ngộ nhận bọn họ là vợ chồng. Bác gái cười nói với Thẩm Thần Bằng, “Bây giờ không có nhiều cô gái biết nấu cơm đâu, cậu thật là hạnh phúc.” Thẩm Thần Bằng đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, vợ cháu rất giỏi, biết làm tất cả mọi việc trong nhà.” “Vậy cậu phải đối xử với vợ cậu thật tốt nha.” “Tất nhiên rồi ạ, cô là bảo bối trong lòng cháu đấy.”
Đồng Hiểu không nghe nổi nữa, kéo Thẩm Thần Bằng rời đi, người này rất giỏi chém gió. Mua xong đồ ăn, bọn họ về chung cư của Thẩm Thần Bằng. Đây là lần đầu tiên Đồng Hiểu đến khu biệt thự cao cấp, nhà của Thẩm Thần Bằng ở tầng cao nhất. Thẩm Thần Bằng giới thiệu với cô, “Đây là chung cư Mạc thị xây dựng, khi đó anh bảo Mạc Trọng Huy giữ hết hai căn đối diện lại cho anh, em gái anh lại cứ cướp với anh, nói là hai nhà ở đối diện nhau, sau này sẽ náo nhiệt.” Thẩm Thần Bằng mở cửa, ôm Đồng Hiểu đi vào. Căn phòng theo phong cách rất đơn giản, nhưng mọi ngóc ngách cũng lộ ra vẻ xa hoa lộng lẫy. “Hai căn trang trí hoàn toàn giống nhau, hồi đó Mạc Trọng Huy mời nhà thiết kế nội thất từ nước ngoài về, em cảm thấy thế nào?”
Đồng Hiểu tham quan đơn giản rồi đi thẳng đến phòng bếp. “Em không hiểu chuyện bài trí, có điều cảm thấy màu sắc phối hợp rất thoải mái.” Trong phòng bếp có đầy đủ mọi đồ làm bếp, còn toàn là hàng nhập khẩu cao cấp. Chỉ tiếc dụng cụ tốt như vậy nhưng hình như chưa bao giờ được sử dụng đến. “Anh chưa từng nấu cơm à?” Thẩm Thần Bằng cười, “Anh đâu có biết nấu cơm. Nấu cơm không phải là việc phụ nữ làm sao? Anh đàn ông con trai nấu cơm cái gì?” Đồng Hiểu bĩu môi, bắt đầu rửa xoong nồi bát đũa rau dưa.
Từ khi còn rất nhỏ Đồng Hiểu đã làm việc nhà, luyện được tay nghề nấu nướng rất giỏi.
Thẩm Thần Bằng nhìn cô thái đồ ăn, động tác vô cùng thành thạo.
Cô nhanh chóng làm xong ba món mặn một món canh, tất cả còn toàn là món Thẩm Thần Bằng thích ăn. “Đồng Hiểu, anh cảm thấy sau này anh không cần lo chuyện ăn cơm nữa. Anh ăn cơm quán nhiều cảm thấy rất chán, muốn ăn những món ăn gia đình bình thường. Sau này hàng ngày em nấu cơm cho anh được không?” Đồng Hiểu không trả lời, yên lặng gắp cho anh không ít đồ ăn. Thẩm Thần Bằng ăn rất nhiều, gần như món nào cũng ăn hết. Người này còn rất hiểu chuyện, ăn cơm xong tự đề nghị rửa bát. Nhưng Đồng Hiểu không để cho anh rửa, hiển nhiên không tin vị công tử này biết rửa bát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]