Thẩm Thần Bằng cười khẽ, ôm Đồng Hiểu ngồi vào chỗ.
Hà Thu Đình vẫn đang đờ đẫn, như có một tảng đá lớn đè lên ngực khiến cô ta cảm thấy không thở nổi. “Cô Đồng, hôm nay chúng tôi lấy thân phận phụ huynh mời cố ăn cơm, hôm khác đến lượt có dùng thân phận chị dâu mời chúng tôi ăn cơm rồi.” Thẩm Thần Bằng cười lớn, vỗ ngực bảo đảm, “Yên tâm, không thiếu em bữa đó đâu.” Đồng Hiểu cứ lo lắng nhìn Hà Thu Đình mãi. Nghe bọn họ cười nói, Hà Thu Đình điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Còn có tôi nữa, cũng không thiếu được.” “Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ mời hết.”
Phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, tất cả đều là hải sản cao cấp. Phục vụ giới thiệu, có một số hải sản là chuyên chở bằng máy bay từ nước ngoài về đây sáng nay.
Vừa rồi Hà Thu Đình đã xem thực đơn, món nào cũng làm người ta trố mắt, những món bọn họ gọi tối nay còn đều không phải là đồ trong thực đơn, tất cả đều là khách sạn chế biến đặc biệt. Đây chính là cái gọi là người có tiền, chi phí trong một đêm thậm chí đủ cho người bình thường tiêu một năm. Mạc Trọng Huy không ngừng gắp thức ăn cho An Noãn, Thẩm Thần Bằng không ngừng gắp thức ăn cho Đồng Hiểu, Hà Thu Đình cảm thấy mình như bị thừa ra. Món nào cô ta cũng muốn nếm thử một chút, nhưng không dám động đũa. “Cô Hà, cô ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.” An Noãn không ngừng mời Hà Thu Đình, Hà Thu Đình vẫn cảm thấy chua xót trong lòng.
Bữa cơm kết thúc, phục vụ mang đến hai hộp quà, An Noãn tặng cho hai cô giáo. Hà Thu Đình từ chối, “Thế này thì ngại quá, mẹ Mạc Tử Ý, cố khách sáo quá rồi.”
An Noãn cười nói, “Hai cô giáo mới khách sáo đó, bình thường chúng tôi bận rộn công việc, thấy con trai ở trường học vui vẻ như vậy, được các cô chăm sóc tốt như vậy, chúng tôi thật sự rất cảm kích. Đây là một chút tấm lòng, nếu như cô không nhận, trong lòng tôi sẽ khó chịu.”
Hà Thu Đình khó xử nhận lấy.
Lúc An Noãn đưa cho Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng thay mặt nhận luôn hộ cô.
Đồng Hiểu cau mày, nói không khoa trương, đây là lần đầu tiên cô nhận quà của phụ huynh, trong lòng vẫn cảm thấy không được thoải mái. Bọn họ cùng ra khỏi khách sạn, tài xế của Mạc Trọng Huy phụ trách đưa Hà Thu Đình về nhà. Thẩm Thần Bằng ôm vai Đồng Hiểu nói đùa: “Cô gái nhà anh để anh đưa là được rồi, hai người cứ gửi thẳng tiền xăng xe vào thẻ của anh.” Đồng Hiểu ngồi ở trên xe của Thẩm Thần Bằng, thấp giọng oán trách, “Tại sao anh lại tự ý nhận quà của bọn họ thay em?” Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô, cười nói: “Chẳng lẽ em không nhìn ra được sao? Đồng nghiệp của em nhìn thấy quả là sáng mắt lên, nếu như em không nhận, cô ta sẽ khó xử thế nào.”
Đồng Hiểu mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc đựng trong cái túi tinh xảo, còn có hại tấm thẻ, một tấm thẻ mua đồ của trung tâm thương mại, một tấm thẻ phim của rạp chiếu phim.
“Chỗ này khoảng bao nhiêu tiền?”
“Vòng ngọc ít nhất cũng phải năm con số, bên trong thể mua đồ ở trung tâm thương mại chắc có năm con số, có điều dù sao cũng là trung tâm thương mại và rạp chiếu phim nhà mình, những thứ này đối với bọn họ mà nói không thấm vào đâu cả. Thẻ như vậy ở nhà có rất nhiều, hôm nào anh lấy cho em mấy tấm nữa.” Đồng Hiểu cau mày, thấp giọng nói, “Em không cần.”
“Sau này đều là người một nhà, khách sáo cái gì chứ?” Đồng Hiểu cắn môi, không nói gì. Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn về, trên đường, An Noãn hỏi hắn: “Anh cảm thấy Đồng Hiểu thế nào?” Mạc Trọng Huy cau mày, hỏi ngược lại cô, “Ai là Đồng Hiểu?”
An Noãn trợn mắt lên, “Em thật sự muốn đánh chết anh, đương nhiên là bạn gái của Thần Bằng rồi.” “À, anh biết rồi, có điều anh không chú ý, Thần Bằng cảm thấy tốt là được.” “Mạc Trọng Huy, lần sau em sẽ không cùng anh ra ngoài ăn cơm nữa.” An Noãn oán thầm trong lòng, đừng có nghĩ người này là người làm chuyện lớn, hắn không biết xã giao chút nào cả. Cả bữa cơm hắn chỉ xoay quanh cô, không ngừng gắp thức ăn cho cô, cũng không biết mời rượu hay nói chuyện với giáo viên.
Mạc Trọng Huy cười, nghiêm túc nói: “Anh cũng không thích ăn cơm với nhiều người mình không quen như vậy.”
An Noãn nghĩ thấy cũng đúng, cho dù là bữa ăn nào, bình thường đều là người khác trăm phương ngàn kể nịnh bợ Mạc Trọng Huy, hắn đã bao giờ phục vụ người khác đâu. Về đến nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan vẫn chưa ngủ.
“Bác dâu, mấy giờ rồi mà bác còn chưa đi ngủ thế?” Tiết Ngọc Lan đi đến cầm tay An Noãn, “Noãn Noãn, hôm nay cháu ăn cơm cùng cô gái kia, cảm thấy cô gái đó thế nào?” “Cháu cảm thấy không tệ, chủ yếu nhất là anh thích cô ấy. Bác không biết đâu, cả bữa cơm, anh ấy gần như chẳng ăn gì, chỉ chăm sóc cô gái đó, cháu thấy lần này anh ấy thích thật rồi.”
Tiết Ngọc Lan cười nói, “Noãn Noãn, cháu quá đơn thuần, không biết nhìn người, để bác đi hỏi Huy.”
“Bác, bác đừng hỏi anh ấy, trong mắt anh ấy trừ cháu ra không nhìn thấy cô gái nào khác cả.”
Tiết Ngọc Lan bị chọc cười lớn, mắng: “Cái con bé này, thật đúng là không sợ xấu hổ.”
Đêm hôm đó, vừa về đến nhà, Đồng Hiểu liền cất hai tấm thẻ đi, cứ cảm thấy nhìn thấy sẽ chướng mắt, sờ đến sẽ bỏng tay. Làm việc hơn hai năm, mỗi lần có phụ huynh tặng quà cô đều không nhận. Không phải giả vờ thanh cao, cũng không phải không thiếu tiền, chỉ là cảm thấy thứ không thuộc về mình thì không thể nhận.
Thấy các đồng nghiệp gần như mỗi ngày thay một bộ, quần áo cả tuần mặc không trùng lặp. Cô cũng là con gái, có lúc cô cũng sẽ hâm mộ, thỉnh thoảng cũng sẽ ảo tưởng, nếu như mình cũng có thể sống cuộc sống như vậy thì sẽ hạnh phúc thế nào. Những tưởng tượng là một chuyện, sau khi nghĩ đến cô lại nhanh chóng trở về hiện thực. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lại là Thẩm Thần Bằng gọi đến. Cô ấn nút nghe, giọng nói cuốn hút vang lên ở đầu kia, “Đồng Hiểu, vừa rồi quên không nói với em một tiếng, sáng mai anh đến đón em đến trường học.” “Xa quá, anh đừng qua đây, em tự đi tàu điện ngầm rất tiện.” “Đồng Hiểu, cứ như vậy đi, ở nhà đợi anh.” “Được, em đợi anh, anh lái xe đừng gọi điện thoại.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu rơi vào trầm tư. Mỗi lần Thẩm Thần Bằng lái xe mất một tiếng, đưa đón cô, thỉnh thoảng gặp tắc đường, vậy thì sẽ càng mất thời gian hơn. Mỗi lúc như vậy cô đều cảm thấy khổ sở, sâu trong lòng lại thương anh.
Cô không biết phá vỡ lớp phòng tuyến kia thì sẽ có kết quả như thế nào, liệu anh có nhanh chóng vứt bỏ cô không? Bởi vì sợ đối mặt với kết quả, cho nên cô không dám tùy tiện thử.
Đồng Hiểu là người phong kiến bảo thủ, luôn cảm thấy thứ tốt đẹp nhất nên để lại cho chồng tương lai. Nhưng sống ở thành phố lớn này nhiều năm như vậy, thấy nhiều, nghe nhiều rồi, cô cũng từ từ chấp nhận. Nhưng không ngờ lúc đến lượt mình vẫn sợ hãi không dám tiến về phía trước. Có lẽ ở phương diện này, Thẩm Thần Bằng không có cách nào cho có cảm giác an toàn cả. Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thần Bằng lại đến.
Giống như trước đây, anh ăn sáng cùng cô, đưa cô đến trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]