“Bà ta đã không phải là mẹ chồng của cháu nữa rồi ạ.”
“Cái con bé này, sao lại không hiểu chuyện như thế! Mẹ chồng cháu bị bệnh, đây là cơ hội tốt để hóa giải mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu
Ngoan đi nào, dù sao cháu cũng là bậc con cháu, chủ động một chút có thiệt đâu, cũng đâu thể để bậc bề trên đến xin lỗi cháu chứ
Giờ hai đứa cũng có con rồi, chuyện trước kia bỏ qua đi thôi.”
“Cháu không đến nhà họ Mạc đâu.” An Noãn nói lí nhí
Mạc Trọng Huy tiến đến thì thầm vào tai An Noãn: “Vậy để anh ôm con đi, rồi không ôm nó về nữa nhé.”
“Anh!”
“Ông ngoại, cháu đi.” Ông cụ Thẩm cười: “Thế mới hiểu chuyện chứ.” Sau bữa sáng, cô thay cho Đinh Đinh bộ quần áo đẹp, còn Mạc Trọng Huy chuẩn bị sữa, bình sữa và một ít đồ dùng cần thiết
Bận rộn một lúc lâu, bọn họ mới có thể đi ra ngoài
Mãi cho đến khi lên xe, Mạc Trọng Huy vẫn không thể nào tin rằng mọi chuyện lại tiến hành thuận lợi như thế này.
Đinh Đinh vừa lên xe đã ngủ ngon lành, Mạc Trọng Huy lái xe với tốc độ chậm và vững vàng.
Đến nhà họ Mạc, thằng bé rất nể tình mà mở mắt ra.
Đến một nơi xa lạ, thằng bé tròn xoe mắt nhìn mọi thứ, dường như rất tò mò về môi trường xung quanh.
Từ xa họ đã nhìn thấy Mạc Bạch Linh và Cung Chủ Nhi, cả hai đang bị ngăn ở bên ngoài và đang cãi nhau với bảo vệ.
Mạc Trọng Huy bấm còi hai lần, bảo vệ vội chạy tới: “Ngài Mạc, hai người bọn họ cử nhất định đòi phải đi vào.”
Mạc Trọng Huy nói bằng giọng không cảm xúc: “Để hai người đó vào.”
Nhìn thấy Mạc Bạch Linh, An Noãn bất giác nhíu mày, cô có dự cảm không tốt
Mạc Trọng Huy dường như nhìn ra tâm tư của cô nên trấn an: “Yên tâm, có anh ở đây, hôm nay sẽ không để em phải chịu ấm ức.” Xe dừng, Mạc Trọng Huy xuống xe trước, giúp An Noãn mở cửa xe.
Thằng bé nhìn xung quanh, điệu bộ tò mò của nó vô cùng đáng yêu, làm An Noãn không nhịn được phải cười vui vẻ
Mạc Trọng Huy ôm lấy bả vai của An Noãn, kéo hai mẹ con vào nhà.
Giọng nói choe chóe của Mạc Bạch Linh vang lên: “Chậc chậc, cuối cùng cũng chịu mang con về nhận tổ quy tông rồi à? Còn may đứa trẻ này lớn lên giống Huy, không thì còn không dám xác định nó có phải là cốt nhục nhà họ Mạc tao đâu.”
Bước chân An Noãn dừng lại, cô nghiến răng, nhớ tới ngày đó bị bà ta chỉ vào bụng mà nhục mạ đứa bé là con hoang, lửa giận trong lòng cô lập tức vọt lên
Hai mắt Mạc Trọng Huy híp lại, hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai An Noãn: “Em đi lên phòng của mẹ anh ở trên lầu trước đi, ở đây anh sẽ xử lý.”
An Noãn ôm con lên lầu.
Mạc Trọng Huy bước tới trước mặt Mạc Bạch Linh.
Sắc mặt Mạc Bạch Linh tái xanh, bà ta cố giữ bình tĩnh và nói: “Làm sao, chẳng lẽ mày còn muốn đánh cô à?” Mạc Trọng Huy dùng một tay giữ chặt cổ tay của bà ta và kéo thẳng ra bên ngoài
Mạc Bạch Linh bị hắn kéo đi thì gào ầm lên: “Cái thằng cháu bất hiếu này, mày dám đối xử với cô mày như vậy à? Ông nội mày ở dưới suối vàng chắc cũng bị mày làm cho tức ngất đi mất!” Cung Chủ Nhi cũng sợ hãi trước tình huống này, cô ta bám theo họ ra khỏi biệt thự nhà họ Mạc.
Mạc Trọng Huy trực tiếp kéo Mạc Bạch Linh ra khỏi cửa, hắn lạnh lùng căn dặn bảo vệ ngoài cổng: “Về sau chỉ cần nhìn thấy bà ta, trong bất kỳ tình huống nào cũng không cho phép bà ta vào nhà.”
Hai bảo vệ gật đầu lia lịa.
Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía Cung Chủ Nhi: “Giờ cô đang cưu mang bà ta thật à?” Cung Chủ Nhi sợ quá không dám lên tiếng.
“Từ hôm nay trở đi, nếu như có còn dám cưu mang bà ta thì cô cũng sẽ bị cấm tiến vào nhà họ Mạc.”
Cung Chủ Nhi gật đầu.
Mạc Bạch Linh nhìn tình huống này, vội vàng hô lên: “Chủ Nhi, cháu đừng nghe nó, hôm nay cô là vì cháu nên mới tới đây, cháu không thể lấy oán trả ơn được.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, đi thẳng vào bên trong
Cung Chủ Nhi cũng không để ý đến Mạc Bạch Linh đang gọi tên mình ở đằng sau lưng, cô ta cũng vội vàng chạy vào trong nhà.
An Noãn đi lên lầu, nhưng cô không đến phòng của Đường Tỉnh Vị mà lẳng lặng đứng ở đầu cầu thang.
Mạc Trọng Huy bảo cổ lên lầu tìm Đường Tĩnh Vi, nhưng cô cũng rất sợ hãi Đường Tĩnh Vi, sợ bà ta giống Mạc Bạch Linh, nói ra những lời làm cô rất khó chịu
Mạc Trọng Huy vội vàng quay vào nhà, hắn đến chỗ An Noãn và ôm thật chặt vai cô, đau lòng nói: “Sao em không đi vào?” “Tôi không dám tiến vào.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, đẩy cửa ra.
Đường Tỉnh Vi đang dựa vào đầu giường đan áo len
Bây giờ bà đang có rất nhiều thời gian nhàn rỗi nên niềm vui thủ lớn nhất chính là đan áo len, sổ áo mà bà đan được chắc cũng đủ cho Đinh Đinh mặc hai năm.
“Mẹ, Noãn Noãn đưa Đinh Đinh tới thăm mẹ này.” Đường Tĩnh Vi không dám tin vào hai mắt mình, bà ta run rẩy bước xuống giường, đi tới trước mặt An Noãn
Gương mặt của thằng bé giống Mạc Trọng Huy như đúc, làm Đường Tĩnh Vi kích động đến mức sắp phát khóc
“Đúng là cháu của mẹ rồi, nó quá giống con hồi nhỏ, để cho mẹ ôm cháu trai của mẹ một cái nào.” An Noãn hoàn toàn không ngờ Đường Tĩnh Vi sẽ kích động như vậy, cô đưa Đinh Đinh cho Đường Tĩnh Vi bể
Thằng bé hôm nay rất phối hợp, nó bị Đường Tĩnh Vi ôm chặt vào lòng, nhìn bà ta cười toe
Nụ cười này khiến trái tim Đường Tĩnh Vi rung động
“Đinh Đinh của bà, cục cưng của bà.” Giờ khắc này, Đường Tỉnh Vi hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ cao quý lạnh lùng thường thấy
Cung Chủ Nhi đứng ngay ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này mà trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt
Bình thường cô ta đối xử với Đường Tĩnh Vi tốt như vậy, nhưng cho dù có tốt hơn nữa thì cuối cùng sẽ ra tầm quan trọng vẫn kém hơn cháu trai của bà ta
Cô ta bỏ ra nhiều như vậy mà chẳng bằng An Noãn sinh đứa con cho nhà họ Mạc.
Hai tay cô ta siết lại thành nắm đấm, móng tay đâm vào thịt, nhưng giờ phút này cô ta lại không hề cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, chỉ có lửa giận đang không ngừng tăng lên
Đường Tỉnh Vi ôm đứa trẻ vào trong ngực, yêu thích không muốn buông tay
Nhìn thấy một nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ như thế, Cung Chủ Nhi đứng ở bên cạnh nghiễm nhiên trở thành người ngoài
Mặc dù đứa bé mới hơn ba tháng nhưng bể lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, An Noãn đi đến bên Đường Tĩnh Vi và cười nói: “Bác gái, để cháu bé thằng bé một lúc cho ạ, bác đừng để mệt quá.” “Không mệt không mệt, bác không thấy một chút nào cả, để cho bác bế nó thêm một lúc nữa, khó có dịp mấy đứa đến đây, bác cũng không biết lần sau đến lúc nào mới có thể bế cháu trai tiếp.”
Trong lòng An Noãn hơi xúc động, dù sao huyết thống vẫn là thứ thật khó mà diễn tả được
Mạc Trọng Huy ôm nhẹ lấy bả vai của An Noãn: “Để mẹ anh bể thằng bé một lúc đi, chúng ta ra ngoài ngồi một lát.” Hắn ôm An Noãn đi ra ngoài, lúc này hai người mới chú ý đến Cung Chủ Nhi đang đứng cạnh cửa
Khuôn mặt tươi cười của cô ta nghẹn đến mức đỏ bừng, trông cô ta có vẻ rất tủi thân
An Noãn mỉm cười và nói với cô ta: “Cố Cung, xuống dưới uống cốc nước đi.”
Hai tay Cung Chủ Nhi lại siết chặt, xuống dưới uống cốc nước, chỉ một câu đơn giản mà An Noãn nghiễm nhiên đem mình trở thành nữ chủ nhân trong nhà này à? Cung Chủ Nhi cười cười, nói nhỏ nhẹ: “Cô An khách sáo quá
Tôi rất quen thuộc với sự sắp xếp bên trong nhà này, ngày nào tôi cũng đến chơi với bác gái mà, nếu muốn uống nước thì chính tôi sẽ tự lấy, ngược lại là cô đấy, ở trong nhà không nên quá cầu nệ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]