“Đùng vậy, đúng vậy, lát nữa bể con xuống cho mọi người nhìn một chút.”
Thấy càng ngày càng nhiều khách, An Noãn cảm thấy không hiểu, “Bác, không phải nói chỉ có người nhà ăn bữa cơm thôi ạ? Sao lại có nhiều người đến thế này?” Tiết Ngọc Lan nhún vai, rất bất đắc dĩ, nói: “Nhà họ Thẩm chúng ta phong tỏa tin tức rất chặt, chẳng biết là ai để lộ tin tức ra, khiến bọn họ cùng đến tặng quà
Yên tâm đi, chúng ta sẽ trả lại hết chỗ quà này, đợi bác hai cháu về rồi đi trả hết.”
lâu trong cái giới này, dần dần An Noãn cũng có thể hiểu, bác hai làm việc từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, nhưng cũng có lúc bất đắc dĩ
Không có bức tường nào kín gió cả, câu này suy cho cùng luôn luôn có đạo lý.
An Noãn lên tầng, do dự một lúc rồi vẫn đến phòng em bé
So với tầng dưới náo nhiệt, trong phòng em bé tương đối yên tĩnh, Mạc Trọng Huy bế đứa bé đang ngủ, hắn cẩn thận từng li từng tí, không dám nhúc nhích, dường như sợ động đậy sẽ đánh thức con
Ánh mắt hắn nhìn con tràn đầy yêu thương
Hai khuôn mặt lớn bé y hệt nhau, cái cảnh tượng đẹp đẽ này khiến người ta không rời nối mắt
Thấy An Noãn đẩy cửa đi vào, Thẩm Thần Bằng không nhịn được trêu đùa, “Lão Lâm nhà em đâu? Tối hôm qua hai người không xảy ra cái gì chứ? Em mới ở cữ xong đấy.” Câu nói đùa của Thẩm Thần Bằng làm vẻ mặt Mạc Trọng Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475073/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.