Nghe ngoài cửa có tiếng động cơ ô tô, bà ta tưởng Cung Chủ Nhi đến, mấy ngày nay Cung Chủ Nhi thường xuyên đến đây thăm bà ta.
Đường Tĩnh Vi lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc, nhưng bà ta lại nhìn thấy con trai mình đi vào.
“Huy, sao con lại về đây?” Đường Tỉnh Vi hơi ngạc nhiên, nhưng vui mừng nhiều hơn
Mạc Trọng Huy cũng không để ý đến bà ta mà đi thẳng lên tầng
Nhìn theo bóng lưng hắn, Đường Tĩnh vi mới nhìn thấy vết máu chói mắt trên lưng áo sơ mi của hắn
Mạc Trọng Huy là người có bệnh thích sạch sẽ, lúc ở nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan muốn lấy quần áo của Thẩm Thần Bằng cho hắn mặc, nhưng hắn không chịu, nên cứ như vậy mà rời khỏi nhà họ Thẩm.
“Huy, lưng con làm sao vậy?” Đường Tĩnh Vi kêu lên sợ hãi, bà ta đi theo lên lầu
Mạc Trọng Huy đi thẳng đến căn phòng của mình, hắn nằm lên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại
“Con trai, con mau cởi áo ra để mẹ nhìn xem.”
Mạc Trọng Huy dùng ánh mắt xa lạ nhìn về phía mẹ của mình, hắn cất giọng khàn khàn, nói: “Mẹ, An Noãn không cần con nữa, cho dù con cầu xin cô ấy thế nào cô ấy cũng không cần con nữa, chắc lần này mẹ hài lòng rồi hả? Ba trên trời cũng nên hài lòng chứ?”.
Trái tim Đường Tĩnh Vi giật thót, đã khi nào bà ta nhìn thấy con trai mình có dáng vẻ cô đơn như thế này đâu.
“Huy, con đừng nói gì cả, cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475060/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.