Chương trước
Chương sau
Nghe ngoài cửa có tiếng động cơ ô tô, bà ta tưởng Cung Chủ Nhi đến, mấy ngày nay Cung Chủ Nhi thường xuyên đến đây thăm bà ta.

Đường Tĩnh Vi lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc, nhưng bà ta lại nhìn thấy con trai mình đi vào.

“Huy, sao con lại về đây?” Đường Tỉnh Vi hơi ngạc nhiên, nhưng vui mừng nhiều hơn

Mạc Trọng Huy cũng không để ý đến bà ta mà đi thẳng lên tầng

Nhìn theo bóng lưng hắn, Đường Tĩnh vi mới nhìn thấy vết máu chói mắt trên lưng áo sơ mi của hắn

Mạc Trọng Huy là người có bệnh thích sạch sẽ, lúc ở nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan muốn lấy quần áo của Thẩm Thần Bằng cho hắn mặc, nhưng hắn không chịu, nên cứ như vậy mà rời khỏi nhà họ Thẩm.

“Huy, lưng con làm sao vậy?” Đường Tĩnh Vi kêu lên sợ hãi, bà ta đi theo lên lầu

Mạc Trọng Huy đi thẳng đến căn phòng của mình, hắn nằm lên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại

“Con trai, con mau cởi áo ra để mẹ nhìn xem.”

Mạc Trọng Huy dùng ánh mắt xa lạ nhìn về phía mẹ của mình, hắn cất giọng khàn khàn, nói: “Mẹ, An Noãn không cần con nữa, cho dù con cầu xin cô ấy thế nào cô ấy cũng không cần con nữa, chắc lần này mẹ hài lòng rồi hả? Ba trên trời cũng nên hài lòng chứ?”.

Trái tim Đường Tĩnh Vi giật thót, đã khi nào bà ta nhìn thấy con trai mình có dáng vẻ cô đơn như thế này đâu.

“Huy, con đừng nói gì cả, cởi áo ra để mẹ nhìn xem.”

Mạc Trọng Huy rất thẳng thắn cởi áo sơ mi, để lộ ra vết thương chằng chịt sau lưng, từng vệt máu nhìn mà giật mình

Đường Tĩnh Vi chỉ nhìn lướt qua mà đã đau lòng rớt nước mắt

“Cho dù con bị thương thành ra như thế này, An Noãn cũng sẽ không tiếp tục vì con mà đau lòng nữa

Mẹ, mẹ biết không? Mấy cái vết thương này chưa là gì so với tổn thương trong lòng con

Các người không ai nhìn thấy nó thảm đến mức nào, nơi đó, mỗi ngày mỗi đêm đều đang chảy máu, chảy mãi mà không dùng được

Mẹ à, con thật sự rất đau, rất đau rất đau.”

Đường Tĩnh Vilau mắt thật mạnh, không làm sao kiềm chế được nước mắt

“Huy, sao con có thể làm cho mình bị thương thành như thế này, con cũng biết con là miếng thịt rơi ra từ trái tim mẹ mà.” Mạc Trọng Huy dùng ánh mắt mê man nhìn Đường Tĩnh Vi, “Mẹ, con thật sự là con của mẹ sao? Mẹ thật sự yêu con à?” “Con trai, sao con có thể nói những lời này, sao mẹ lại không yêu con được?” Mạc Trọng Huy ngồi dậy, ôm chặt lấy Đường Tĩnh Vi, giọng hắn khàn khàn, “Mẹ, con thật sự rất yêu rất yêu An Noãn, không có cô ấy con sống không bằng chết

Cuối cùng thì con cũng đã biết vì sao bác cả và ba lựa chọn con đường tự sát, bởi vì bọn họ đã không còn hi vọng gì với tương lai nữa.” “Huy, con nói bậy bạ gì đó, con tuyệt đối không thể làm chuyện điên rồ được, mẹ chỉ còn lại mình con thôi.”

“Mẹ, nhưng con thật sự khó chịu

Mười mấy năm qua, con đã hứa hẹn rất nhiều lần ở trước mặt cô ấy, nhưng không lần nào con làm được

Cô ấy đã không còn tin tưởng con nữa, cho dù con cam đoan thề thốt như thế nào, cô ấy đều không tin nữa

Ngay cả bây giờ cô ấy đang mang thai con của con, mà chuyện tối thiểu nhất là chăm sóc và ở bến làm bạn với cô ấy, con cũng không làm được

Lần mang thai trước, cô ấy hay bị gặp ác mộng, giờ nếu cô ấy gặp ác mộng thì chỉ có thể tỉnh dậy rồi tự ngồi một mình chờ trời sáng

Trước kia thỉnh thoảng buổi đêm cô ấy lại tỉnh dậy đòi ăn, giờ cô ấy có bị đói bụng thì cũng chỉ có thể nhịn đói thôi

Mẹ à, con không xứng làm chồng, cũng không xứng làm cha

Con rất muốn có thể được tham dự vào mỗi quá trình trưởng thành của đứa bé

Con muốn ghi chép lại từng li từng tí hành trình trưởng thành của nó, những đứa trẻ đã ở trong bụng cô ấy bảy tháng, con thậm chí còn không giúp cô ấy được ngủ yên ổn một lần và chưa nói được câu nào với đứa bé trong bụng cô ấy...”

“Huy, đừng nói nữa.” Đường Tĩnh Vi rốt cuộc không chịu nổi nữa, nước mắt tuôn như mưa

“Huy, con muốn thế nào thì cứ làm thế đi, mẹ sẽ không ngăn cản con nữa.”

Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Con đã từng muốn mẹ thỏa hiệp đến mức nào chứ

Ba đi rồi, con không dám gặp An Noãn, vì con sợ mẹ sẽ giống như ba bỏ con mà đi, con sợ giữa tình cảm của bọn con lại có thêm một mạng sống vắt ngang ở giữa

Nhưng bây giờ mẹ đã thỏa hiệp thì An Noãn lại không muốn con nữa

Cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng với con rồi.”

“Huy, mẹ thật sự xin lỗi, là mẹ quá ích kỷ, mẹ không cân nhắc cảm nhận của con, để con phải khó xử khi bị kẹp giữa như thế.” Những ngày gần đây, Đường Tĩnh Vi thường hay lật lại mấy cuốn album ảnh cũ, bà ta muốn ôn lại hồi ức

Bà ta xem hết các cuốn album, nhưng không thấy được một bức ảnh nào mà con trai bà ta mỉm cười cả, là nguyên nhân gì khiến hắn từ nhỏ đã không thích cười.

Thì ra là bà ta đã dành tình yêu cho hắn quá ít, những năm qua bà ta vẫn luôn xoay xung quanh Mạc Bình Sơn, lúc nào cũng nghĩ cách để ông ta không chán ghét mình, nhưng bà ta lại hoàn toàn không để ý gì đến con trai, để trái tim hắn từ nhỏ đã rất lạnh nhạt

Mạc Trọng Huy có tính cách như vậy thì một khi yêu, sẽ có cái gì có thể ngăn cản được hắn chứ? Bà ta hiểu ra điều này quá muộn, để đến mức hắn phải từ bỏ cả tình yêu của mình

“Huy à, mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không làm con khó xử nữa

Con hãy buông hết tất cả đi yêu, đi đuổi theo tình yêu của con đi.” Gần đây An Noãn vẫn luôn nghiên cứu chuyện đăng kí mở công ty, tối hôm đó khó có dịp Thẩm Diệc Minh về nhà, cô bèn nhân cơ hội này hỏi thăm ý kiến của mọi người

Và tất cả đều đúng như cô dự đoán

Ông cụ Thẩm phản đối, “Cháu gái à, cháu đừng tự làm khổ mình nữa, nhà họ Thẩm chúng ta đâu phải không nuôi nổi cháu, cháu không cần ra ngoài kiếm tiền đâu.” Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô và nói: “NoAn Noãn, cháu có ý nghĩ như vậy bác cũng ủng hộ thôi, nhưng cháu nhất định phải chờ sinh đứa bé xong đã

Giờ bụng cháu đã to quá rồi, đừng làm gì mệt nhọc nữa, bác không cho phép xảy ra một chút bất trắc nào.”

Nghe họ nói, An Noãn lại bật cười

Ông cụ Thẩm cau mày hỏi: “Con bé này, cháu cười cái gì vậy?”

“Cháu đang cười vì những lời mọi người nói giống như đúc với những gì cháu tưởng tượng ra trong đầu, cháu biết là mọi người sẽ nói như vậy mà

Những đồng nghiệp trước kia của cháu đều làm việc cho đến tận ngày sinh đấy ạ, còn có một người bị vỡ nước ối ngay ở công ty và được đưa đến bệnh viện, con của các cô ấy sinh xong đều rất khỏe mạnh

Thật ra cứ ở lì trong nhà cũng chưa chắc đã khỏe mạnh đâu ạ.”

Thẩm Diệc Minh suy nghĩ thấy cô nói cũng không phải không có lý

“Như vậy đi, công việc để chuẩn bị mở một công ty rất rườm rà, bác sẽ giúp cháu chuẩn bị các công việc cần làm trước, đến lúc xong rồi cháu chỉ việc đi làm bà chủ thôi.”

An Noãn nhếch miệng, cười nói: “Vậy cứ để công ty đứng tên bác đi ạ, cháu làm công cho bác.”

“Cái con bé này!” “Bác, cháu đã không còn là đứa trẻ nữa rồi, bác cứ để cháu tự đi ra ngoài xông pha đi ạ, dù có thất bại thì cháu cũng có thể rút ra được kinh nghiệm từ trong thất bại

Nếu như thật sự cần bác hỗ trợ, cháu nhất định sẽ nói

Có sẵn điều kiện tốt như thế sao cháu có thể không lợi dụng được?”

Thẩm Diệc Minh cưng chiều vuốt tóc cô, ông cười và nói: “Được rồi, cứ tùy cháu quyết định đi, đừng quên bác vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu.”

Ông cụ Thẩm trách mắng, “Cái con bé này đều bị con làm hư đấy, giờ muốn cái gì là được cái đó, hoàn toàn không thèm nghe ý kiến của người khác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.