Mới vừa rót nước, mở bếp, cô đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của Thẩm Diệc Minh truyền tới, “Noãn Noãn, muộn thế này rồi cháu còn ở phòng bếp làm gì?”
An Noãn thấp giọng trả lời, “Cháu đói” Thẩm Diệc Minh đi tới, trách mắng: “Đói sao không gọi ai, bụng lớn rồi tự mình xuống bếp, cháu có biết rất nguy hiểm không?”
“Cháu nấu bát mì thôi mà, bác không cần căng thẳng như vậy.” An Noãn nhẹ giọng nói. Thẩm Diệc Minh khẽ vỗ lên vai cổ, “Đến phòng ăn ngồi đi, để bác nấu cho.”
“Không cần đâu, bác đi ngủ đi, cháu làm được.” Thẩm Diệc Minh cau mày. Lúc này An Noãn mới xoay người đến phòng ăn.
Thẩm Diệc Minh nhanh chóng nấu xong mì, bể đến trước mặt cô, cô không hề để ý đến hình tượng mà ăn như hổ đói.
Nhìn tướng ăn của cô, ông cảm thấy rất thỏa mãn.
Ông khẽ vén tóc cô ra sau tai, mở lời: “Cháu gái, cháu đang giận bác đúng không? Cháu trách bác hôm đó đánh Huy quá mạnh tay?” “Không ạ.” Cô cúi đầu nói. Thẩm Diệc Minh cười, “Chút suy nghĩ này trong lòng cháu còn có thể giấu được ánh mắt bác à?”
An Noãn không nói thêm gì nữa.
“Bác thừa nhận hôm đó đúng là bác hơi mạnh tay, nhưng tức giận lên là không khống chế được tâm trạng. Bác cũng hy vọng trận đòn kia có thể xóa tan hoàn toàn suy nghĩ của nó, đừng quấn lấy cháu nữa.” “Bởi vì trận đòn đó của bác mà anh ấy sốt cao hôn mê rất nhiều ngày.” Một câu nói nhìn như bình thường, nhưng xen lẫn rất nhiều oán giận. Thẩm Diệc Minh cau mày lại, lạnh lùng chất vấn, “Sao cháu biết nó sốt cao hôn mê rất nhiều ngày? Cháu vẫn quan tâm nó à?”
An Noãn bĩu môi, “Không phải, hôm nay cháu đến Mạc thị họp, trợ lý của anh ấy nói với cháu.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thành khẩn nói: “Noãn Noãn, bác không hy vọng hai đứa dây dưa với nhau nữa, như vậy cũng là vì tốt cho cháu, cháu hiểu không? Cháu và nó là thật lòng yêu nhau, điểm này bác không phủ nhận. Nhưng Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang tự sát, sâu trong nội tâm Mạc Trọng Huy từ đầu đến cuối đều cho là có liên quan đến nhà họ Thẩm, đến bác. Bây giờ nó ăn năn hối lỗi là bởi vì quá yêu cháu, cũng là vì đứa bé trong bụng cháu, những hạt giống thù hận chôn sâu trong lòng, nói không chừng ngày nào đó sẽ bùng nổ. Bác không dám để cháu mạo hiểm.”
“Hơn nữa, Đường Tĩnh Vi cũng giống như Mạc Bình Sơn, bà ta cũng là một người vô cùng không lý trí, đã từng dùng chiêu tự sát. Nếu như cháu và Mạc Trọng Huy lại ở bên nhau, bà ta cũng tự sát, đoạn tình cảm này của hai đứa sẽ càng nặng nề hơn. Noãn Noãn, cháu hiểu chứ? Chỉ cần một ngày nó chưa xử lý được quan hệ với người nhà, cháu không thể ở bên nó.”
An Noãn cắn môi, “Cháu đã nói với bác rồi, cháu sẽ không ở bên anh ấy nữa, nhưng bác không nên ra tay với anh ấy nặng như vậy.”
Con bé bướng bỉnh này, Thẩm Diệc Minh sốt ruột, không thể không thỏa hiệp, “Được, bác nhận sai, chuyện này là bác xử lý không thỏa đáng, lần sau bác sẽ không kích động như vậy nữa.”
Lúc này An Noãn mới kéo khóe miệng lên. “Bác xin lỗi rồi, vẫn tức giận à?”
An Noãn cười, “Nể tình muộn như vậy bác còn đích thân xuống bếp nấu mì cho cháu, cháu sẽ tha thứ cho bác. Sau này kể cả là đối thủ, bác cũng không thể tàn nhẫn như vậy.” “Được.”
An Noãn ăn no rồi, cũng cởi được nút thắt trong lòng, mới trở về phòng ngủ. Lần này cô ngủ thật, một giấc đến tận lúc trời sáng. Ngày hôm sau, chờ đợi cô lại sẽ là công việc bận rộn. An Noãn làm sao cũng không ngờ Thẩm Cầm Phong sẽ gọi điện thoại cho cô. Lúc làm việc nhận được điện thoại của anh ta, cô thật sự rất bất ngờ.
Giọng nói của anh ta ở đầu kia nghe không hề thân thiện, anh ta đi thẳng vào vấn đề hỏi, “An Noãn, tôi đang ở Bắc Kinh, có thời gian gặp tôi không?” An Noãn nhìn đồng hồ, “Buổi trưa được không? Buổi trưa tôi có hai tiếng nghỉ ngơi.”
“Được”
Bọn họ liền hẹn ở quán cà phê đối diện JM. Lúc An Noãn tan làm đi qua đó, Thẩm Cầm Phong đã đang đợi cô rồi.
Nhìn thấy bụng An Noãn lớn, vẻ mặt có chút u ám của anh ta mới hòa hoãn lại. “Cô uống gì?” “Nước lọc đi.” Thẩm Cẩm Phong gọi phục vụ lấy một cốc nước lọc, mình thì uống cà phê. “Có phải cô không ngờ tôi sẽ đến Bắc Kinh không?” An Noãn khẽ gật đầu.
“Tôi cùng Mạc Trọng Huy trở về. Cô biết đấy, anh ta bị thương rồi, cần người chăm sóc.” Nghe thấy cái tên quen thuộc đó, cô theo bản năng cau mày lại.
“Lần này cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, mặc dù đã qua hơn một tuần nhưng anh ta vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Thế mà vừa nghe nói cô bị tủi thân ở Mạc thị, anh ta liền lập tức quay về.”
An Noãn khó tin, vẻ mặt còn có chút đau buồn.
“Sao thế, không tin lời tôi à? Cô có thể hỏi Trương Húc, từ trước đến nay cậu ta không biết nói dối.”
“Tôi tin anh.” An Noãn thấp giọng nói.
“Tôi thật sự không hiểu, cô có thai hơn năm tháng rồi đúng không, hai người còn giày vò cái gì nữa? Tất cả vì con, yên bình sống với nhau không được sao? Trong thời gian mang thai, thai phụ cần ba bé hết lòng chăm sóc, cho dù vì con của hai người, cũng không nên âmĩ vào lúc này.”
“An Noãn, cô biết tôi ghét cô nhất ở điểm gì không? Tôi ghét nhất là cô im lặng. Cô có ý kiến gì có thể nói thẳng ra, nói ra mới có thể giải quyết được vấn đề. Cô giấu hết tâm tư ở trong lòng mới khiến chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp.”
An Noãn mím môi, hít sâu một hơi, “Thẩm Cẩm Phong, nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy.”
“Cô lấy thân phận gì ra lệnh cho tôi?” Anh ta nhướng mày, “Cô có biết không, lúc một người bị thương, cần nhất chính là người yêu chăm sóc. Tình yêu có sức mạnh rất lớn, cô từng nghe thấy câu này chưa? Nếu như cô đích thân chăm sóc anh ta, tôi nghĩ vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn.”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian, tôi còn công việc, huống hồ tôi và anh ấy đã ly hôn rồi, tôi không có nghĩa vụ chăm sóc anh ấy. Giống như những ngày tháng tôi mang thai, cũng luôn là người nhà chăm sóc cho tôi.” “Vậy cô đã từng cho anh ta cơ hội chưa? Cô đã từng cho anh ta cơ hội chăm sóc em chưa? Cô đã từng cho anh ta cơ hội chung sống giao lưu với đứa bé chưa?” Thẩm Cẩm Phong nghiêm nghị chất vấn, “An Noãn, tôi ở nước Mỹ chăm sóc ba cô bốn năm, cô muốn nghe tình hình chi tiết không?”
An Noãn ngẩn ra, sắc mặt gần như lập tức trở nên ảm đạm.
“Năm đó Mạc Trọng Huy cứu ba cô ra, lại phí bao nhiêu tâm tư làm ra hiện tượng chất giả cho ba cô. Có lẽ cô không biết, những chuyện cậu ta làm là nguy hiểm đến tính mạng. Ba cô vì uống quá nhiều thuốc ngủ nên trở thành người thực vật. Ở Mỹ, Mạc Trọng Huy đặc biệt thành lập một tổ, tất cả đều là chuyên gia não bộ trong ngoài nước dùng nhiều tiền mời đến, toàn lực cứu ba cô. Dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, tình hình của ba cô luôn rất ổn định, chỉ là không có cách nào làm ông ấy tỉnh lại. Nhưng bốn năm trước, tình hình của ba cô đột nhiên chuyển biến xấu đi, Mạc Trọng Huy không yên tâm để người khác chăm sóc ông ấy nên cử tôi đến nước Mỹ. Anh ta cũng thường xuyên bay qua thăm ông ấy, có lúc cũng sẽ ngồi ở cạnh giường nói chuyện với ông ấy. Anh ta nói rất nhiều chuyện giữa hai người trước mặt ba cô, phần lớn là hình ảnh ân ái của hai người. An Noãn, trong những năm cô rời xa anh ta, cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng anh ta ngồi ở trước giường bệnh của ba cô, nắm tay ông ấy, ôn lại cảnh tượng ân ái của hai người, loại đau đớn đó cô có thể hiểu được không? Lần này, anh ta bị thương trở về Giang Thành, mang vết thương đi thăm ba cô. Người đàn ông như vậy, cô đi đâu để tìm được người tốt hơn anh ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]