Mới vừa rót nước, mở bếp, cô đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của Thẩm Diệc Minh truyền tới, “Noãn Noãn, muộn thế này rồi cháu còn ở phòng bếp làm gì?”
An Noãn thấp giọng trả lời, “Cháu đói” Thẩm Diệc Minh đi tới, trách mắng: “Đói sao không gọi ai, bụng lớn rồi tự mình xuống bếp, cháu có biết rất nguy hiểm không?”
“Cháu nấu bát mì thôi mà, bác không cần căng thẳng như vậy.” An Noãn nhẹ giọng nói. Thẩm Diệc Minh khẽ vỗ lên vai cổ, “Đến phòng ăn ngồi đi, để bác nấu cho.”
“Không cần đâu, bác đi ngủ đi, cháu làm được.” Thẩm Diệc Minh cau mày. Lúc này An Noãn mới xoay người đến phòng ăn.
Thẩm Diệc Minh nhanh chóng nấu xong mì, bể đến trước mặt cô, cô không hề để ý đến hình tượng mà ăn như hổ đói.
Nhìn tướng ăn của cô, ông cảm thấy rất thỏa mãn.
Ông khẽ vén tóc cô ra sau tai, mở lời: “Cháu gái, cháu đang giận bác đúng không? Cháu trách bác hôm đó đánh Huy quá mạnh tay?” “Không ạ.” Cô cúi đầu nói. Thẩm Diệc Minh cười, “Chút suy nghĩ này trong lòng cháu còn có thể giấu được ánh mắt bác à?”
An Noãn không nói thêm gì nữa.
“Bác thừa nhận hôm đó đúng là bác hơi mạnh tay, nhưng tức giận lên là không khống chế được tâm trạng. Bác cũng hy vọng trận đòn kia có thể xóa tan hoàn toàn suy nghĩ của nó, đừng quấn lấy cháu nữa.” “Bởi vì trận đòn đó của bác mà anh ấy sốt cao hôn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475053/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.