An Noãn vừa cười vừa khóc: “Lần đầu tiên được nhìn thấy con nên tôi vui mừng quá ạ.”
Giờ tài xế mới chú ý đến bức hình trong tay An Noãn, nhìn kĩ hơn, anh ta bình luận, “Tôi thấy chắc là một bé trai.” An Noãn bị anh ta chọc cho cười. Cô không về nhà ngay mà bảo tài xế đưa mình đến trung tâm thương mại. Ngẫm lại bé con phải sáu tháng nữa mới bước ra thế giới tươi đẹp này, sáu tháng nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng rất ngắn, thoáng cái mà cô đã mang thai được bốn tháng rồi. Trung tâm thương mại có rất nhiều người, tài xế đi theo giúp cô xách đồ. An Noãn mua rất nhiều đồ dùng của trẻ con, ngay cả quần áo cũng mua, mua của bé trai lẫn bé gái.
Cô càng mua càng vui vẻ, hoàn toàn không dừng lại được.
Trong tay tài xế ôm rất nhiều thứ, không thể xách nổi nữa.
“Cô chủ, tôi đem đồ ra xe cất đã rồi lại quay về đây, cô cứ tiếp tục chọn nhé.” An Noãn cười và nói “vâng”. Nhưng trên đời này có câu oan gia ngõ hẹp, An Noãn đi dạo loanh quanh vậy mà lại gặp Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh. Hai người kia cũng nhìn thấy cô, sắc mặt cả hai đều trầm xuống. An Noãn không muốn chào hỏi hai người họ. Lúc đi qua nhau, Mạc Bạch Linh nói một câu mỉa mai: “Nhà họ Thẩm không dạy cô cách làm người à? Ngay cả lễ phép tối thiểu nhất cũng không có?”
An Noãn không dừng bước chân, cô không muốn ở nơi đông đúc này diễn kịch miễn phí cho người khác nhìn.
Mạc Bạch Linh tiến lên chặn đường đi của cô, “Thế nào, có thai nên tai cũng bị điếc à? Loại đàn bà không có tố chất như cô mà còn muốn bước vào cửa nhà họ Mạc chúng tôi? Mơ kiếp sau đi!” Đường Tĩnh Vi đi tới, khuyên Mục Bạch Linh, “Bạch Linh, chúng ta đi thôi.”
“Đi, đi đâu? Chị sợ nó nhưng em không sợ. Cô chủ nhà họ Thẩm thì thế nào? Còn không phải bị Huy nhà chúng ta đá à? Giờ lớn bụng rồi, ngược lại tao muốn nhìn xem mày có thể gả được cho nhà tốt nào. Trừ phi người trong nhà nhà mày dùng quyển thể ép người khác, nếu không sẽ không có người đàn ông nào muốn nhặt cái loại giày rách như mày đâu! Thật không thể hiểu nổi mày làm sao lại có ý định sinh đứa trẻ này ra, nhà họ Mạc chúng tao hoàn toàn không muốn có nó.”
An Noãn có thể dễ dàng tha thứ cho người nhục mạ mình, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ kể nào bắt nạt con của cô.
“Đứa trẻ trong bụng tôi không có quan hệ gì đến nhà họ Mạc các người cả, nó sinh ra sẽ được mang họ An.”
Mạc Bạch Linh khiêu khích, “Không có quan hệ gì với nhà họ Mạc chúng tao? Nói như vậy thì mày phản bội Huy, có con hoang với thằng đàn ông khác hả?”
An Noãn cười lạnh, “Bà cảm thấy mình đang nhục mạ tôi sao? Tôi lại cảm thấy là bà đang nhục mạ cháu trai của mình đấy! Nếu Mạc Trọng Huy mà biết bà mắng con của anh ta là con hoang thì sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Đường Tĩnh Vi nghe vậy thì vội vàng kéo cánh tay Mạc Bạch Linh lại, “Bạch Linh, đừng chấp nhặt với loại đàn bà này, chúng ta đi.” “Sợ cái gì, em không sợ nó! An Noãn, mày cho rằng mình ở trong lòng Huy rất quan trọng sao? Nói cho mày biết, Huy đang quen với cô chủ nhà họ Cung, mày có biết nhà họ Cung rất nổi tiếng ở Tấn Thành, thậm chí là nổi tiếng khắp cả nước không? Ngài Cung là người giàu nhất cái đất nước này, cô Cung lại là con gái duy nhất của ngài ấy, tương lai Huy nhà tao cưới cô ấy thì tất cả còn không phải đều là của Huy nhà tao à? Kẻ thức thời mới khôn ngoan, Huy nhà tao đặt xuống được đấy.”
Lông mày An Noãn nhíu chặt.
“Làm sao? Khó chịu à? Huy đúng là một đứa trẻ hiếu thuận, giữa mẹ nó và mày, nó không hề do dự mà chọn mẹ nó, đúng là khiến người ta vui mừng.”
Hai tay Án Noãn đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Sao thế, tức giận à? An Noãn, tạo rất vui vì có thể được nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ của mày. Nhớ ngày đó chồng tao bị bác hai mày bắt lại, tạo đã cầu xin mày, nhưng mày không chịu giúp đỡ, cái cảm giác bất lực khi đó của tao...”
Lúc ấy bà ta đã âm thầm quyết định, một ngày nào đó nhất định sẽ phải cho An Noãn cũng nếm thử mùi vị đau khổ này, thậm chí còn phải đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Tài xế đã cất đồ vào xe, anh ta phải đi tìm rất lâu mới tìm được An Noãn, giờ phút này cô đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế nghỉ ở trong trung tâm thương mại. “Cô An, cô không sao chứ? Sắc mặt cô không được tốt lắm!”
An Noãn hơi giật khóe miệng, cười và nói: “Tôi không sao, chắc là đi dạo mệt mỏi quá, chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà đi, còn lâu đứa trẻ mới ra đời, để có thể mua dần dần. Mà tôi thấy cô không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì cả, chờ đứa trẻ sinh ra đời, chắc chắn bác hại của cô sẽ chuẩn bị hết tất cả.”
An Noãn cười, đúng là như thế thật.
Trên đường trở về, tâm tình của An Noãn bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhìn rất nhiều đồ chơi và quần áo của trẻ con ở trên xe, tưởng tượng ra sau này con sẽ mặc những bộ đồ này, chơi những món đồ chơi này, hình ảnh ấm áp đó giúp cô lập tức trở lại bình thường.
Về đến nhà, tài xế giúp đem đồ vào trong nhà, Thẩm Diệc Minh nhìn đống đồ mà cười cô, “Cái con bé này, cháu quá nóng lòng rồi đấy, mấy thứ đồ chơi này phải biết đi rồi mới có thể chơi được.”
An Noãn: “Cháu thấy nó hay hay nên mua.”.
“Được, mua thì mua, chờ làm xong phòng cho đứa trẻ, lại làm thêm một phòng để chơi nữa, rồi hôm nào bác sẽ đi khuân hết tất cả đồ chơi ở cửa hàng về.”
Tối hôm đó, cả nhà ngồi trong phòng khách, cùng tranh nhau nhìn ảnh chụp của đứa bé, bàn luận vô cùng sôi nổi. “Ông cảm thấy đây là bé gái.” Ông cụ Thẩm nói chắc nịch, “Đây mắt nhỏ, mũi nhỏ thanh tú như vậy, khẳng định là con gái.” “Ông nội, mắt với mũi còn chưa nhìn ra được, sao ông lại nhìn ra được là con gái ạ? Cháu thấy tám phần là con trai.” Chẳng mấy khi Thẩm Thần Phong về nhà, anh ta cố ý nói ngược lại với ông cụ.
“Cái thằng nhóc thối này, còn nói là con trai nữa là ông đánh gãy chân cháu, cho cháu vĩnh viễn đừng trở về bây giờ.”
“Ông nội, ông đúng thật là, cháu nói cho ông biết nhé, ông càng nghĩ là con gái thì nó càng có thể là con trai đấy.” “Cháu!”
Năm xưa khi ông có ba cô con dâu, mỗi lúc con dâu mang thai, ông cụ Thẩm đều nói chắc như đinh đóng cột, khẳng định sẽ là cháu gái, kết quả cả ba đứa sinh ra đều là con trai, chuyện này làm cho ông cụ sầu muốn chết. Lúc đó ông cụ nghĩ vẫn còn Diệc Như, nhất định Diệc Như có thể sinh ra một cô cháu gái ngoại cho cụ, chỉ tiếc chuyện xảy ra sau đó là chuyện mà không ai đoán trước được. Thẩm Thần Phong tranh cãi với ông cụ Thẩm một lúc mới phát hiện bác hai vẫn đang tập trung xem ảnh chụp, ông yên lặng nhìn phải đến năm phút. Một bức ảnh chẳng nhìn thấy rõ mắt mũi miệng bất cứ thứ gì, sao ông có thể
mê mẩn đến tận năm phút, khóe miệng còn cong lên, thật là khiến người ta không hiểu. “Bác hai, bác nhìn lâu như vậy rồi, thế bác cảm thấy sẽ là con gái hay con trai?” Thẩm Diệc Minh nói rất nghiêm túc. “Con trai gọi là Thẩm Tử Ý, con gái là Thẩm An An.”
Tất cả mọi người đều há hốc. Thẩm Thần Phong cười nói: “Noãn Noãn mà biết chắc muốn khóc, con bé họ An, ba của đứa bé họ Mạc, thế mà sao con của hai đứa lại thành họ Thẩm!” Thẩm Diệc Minh hừ một tiếng. “Nó vốn chính là con cháu nhà họ Thẩm ta, tại sao không thể mang họ Thẩm?” Thẩm Thần Phong thỏa hiệp, “Vâng vâng, bác có nói với cháu cũng vô dụng, An Noãn mà không đồng ý thì tất cả đều khỏi phải bàn. À, đúng rồi, chúng ta thì ở đây thảo luận quân trời quên đất, thể Noãn Noãn đi đâu rồi?” Tiết Ngọc Lan nhẹ nhàng nói: “Chắc Noãn Noãn đi mua sắm nhiều mệt mỏi, nó về phòng nghỉ ngơi trước rồi, chúng ta đừng đi quấy rầy nó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]