“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Đường Tĩnh Vi thở dài, trách mắng, “Huy, con đừng lảng tránh vấn đề, hứa với mẹ, con sẽ không đi tìm An Noãn nữa, nếu không mẹ sẽ khó ngủ cả đêm.” “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con lại đến thăm mẹ.” Đường Tĩnh Vi kích động kéo tay hắn lại, “Huy, muộn như vậy rồi, con còn muốn đi đâu nữa?” “Mấy ngày nay bận tang lễ của ba, công ty còn rất nhiều chuyện đang đợi con xử lý.” Đường Tĩnh Vi nghi ngờ, “Muộn thế này rồi, con còn muốn đến công ty xử lý công việc? Huy, không phải là con đi tìm An Noãn chứ?” “Mẹ yên tâm, con thật sự đến công ty tăng ca.” Lần này Đường Tĩnh Vi đau lòng rồi, bà nói thành khẩn, “Huy, sức khỏe quan trọng, công việc để ngày mai hãy làm, con cũng nghỉ ngơi đi.” “Con còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, không có gì đáng ngại, ngày mai con lại đến thăm mẹ.” Mạc Trọng Huy nói xong đi ra khỏi phòng ngủ của Đường Tỉnh Vi. Lái xe trong bóng đêm, chỉ có lúc này, hắn mới là chính mình. Đêm không khiến hắn yên bình hơn, mà khiến trái tim vốn đã vỡ tan càng thêm tầng tầng vết thương, sốt ruột, bất an, càng lúc càng đau. Lái xe bất tri bất giác đã đến bệnh viện, hắn biết cô ở trong phòng bệnh ông cụ Thẩm chuyên khám. Từ phía dưới, hắn có thể nhìn thấy ánh đèn yếu ớt trong phòng bệnh, nhưng hắn không có dũng khí xuống xe, không có dũng khí lên tầng. Hắn sợ mình sẽ bất chấp tất cả mà ôm lấy cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474997/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.