“Mặc kệ nghe ai nói, ông cũng không nên giấu tôi. Tất nhiên nói ra sự thật sẽ khiến tôi khó chịu, vì tôi không thể tin được thế giới này lại dơ bẩn như thế. Nhưng nếu ông giấu tôi, tôi lại càng đau khổ hơn. Diệc Minh, chúng ta là vợ chồng, không nên giấu nhau bất kỳ chuyện gì, đối xử thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn sao? Sự thật đôi khi khó làm người ta chấp nhận, nhưng tôi lại càng không muốn có hiểu lầm. Thật ra tôi cũng biết một số chuyện hoang đường của ba tôi lúc còn trẻ. Chỉ là tôi không ngờ Doãn Hậu Vọng sẽ làm ra loại chuyện này.”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, cầm tay bà và nói: “Nếu bà đã biết một chút, vậy tôi sẽ kể toàn bộ chuyện này cho bà. Doãn Hậu Vọng thực sự đã từng đưa vợ mình cho công cụ, ông cụ cũng đã tiếp nhận. Nhưng Doãn Thi Hàm lại không phải con gái của ông cụ, Doãn Hậu Vọng là người nhiều mưu mô, đã lừa gạt ông cụ.”
Tiết Ngọc Lan nắm chặt tay Thẩm Diệc Minh, giọng nói bà hơi khàn, “Mặc kệ Doãn Thi Hàm có phải con gái của ba tối hay không đều không quan trọng. Tôi biết ông giấu tôi chỉ vì không muốn tôi đau khổ, cảm ơn ông đã hết lòng vì tôi. Tôi đã nghĩ thông rồi, ông nói không sai, để ba tôi ở lại biệt thự an hưởng tuổi già là cách tốt nhất. Nếu để ông cụ đi với anh cả đến Thẩm Dương, có lẽ ông cụ sẽ lại không chịu ngồi yên, chưa biết chừng sẽ càng làm ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474985/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.