An Noãn cười nói: “Cháu nhất định sẽ cố gắng. Ông ngoại, cháu yêu ông.”
Ông cụ Thẩm cười, thỏa mãn nhắm mắt lại. Dỗ ông cụ xong, An Noãn quay lại phòng khách đợi Thẩm Diệc Minh về. Tối nay nhà họ Thẩm, trừ ông cụ Thẩm ngủ ra, những người khác đều tỉnh. Bác cả, bác ba bị ông cụ gọi đến, bây giờ đã đến sơn trang, đi chủ trì sắp xếp một số việc. Thẩm Thần Bằng cũng ở sơn trang với ổng cụ Tiết. Tiết Ngọc Lan thì luôn quanh quẩn ở phòng khách đợi Thẩm Diệc Minh về. Bà nhìn An Noãn, mấp máy môi rất nhiều lần, hình như có gì muốn nói với cô, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Lúc bên ngoài vang lên tiếng còi xe, Tiết Ngọc Lan chạy ra ngoài đầu tiên. Quả nhiên là Thẩm Diệc Minh về rồi. “Diệc Minh, ông về rồi, Noãn Noãn đã an toàn rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh có chút lạnh lùng, ông hờ hững nói: “Tôi biết rồi.” Ông khẽ đẩy Tiết Ngọc Lan ra, đi vào phòng khách. An Noãn cũng không biết tại sao khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, nước mắt cô lại rơi xuống. Thẩm Diệc Minh thấy cô khóc, vành mắt cũng đỏ lên. An Noãn chạy đến ôm lấy Thẩm Diệc Minh, ôm chặt eo ông. Giây phút đó, cô đã không quan tâm được Tiết Ngọc Lan có tức giận hay không, có ghen hay không. Giờ phút này, cô chỉ muốn cảm nhận sự tồn tại của bác hại, cảm nhận hơi ấm của ông.
“Bác hai, cháu yêu bác.” Lúc bị nhốt ở trong phòng tối, cô muốn nói với Mạc Trọng Huy, với Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474969/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.