Đầu kia vui sướng cười ra tiếng, “Không cần, không cần, cháu thích gọi thế nào thì gọi, một cái danh xưng thôi mà. Noãn Noãn, cháu chịu tha thứ cho bác rồi à? Không phải bác đang nằm mơ chứ?”
An Noãn khổ sở cười ra tiếng, tình cảm nói, “Bác hại, cháu cũng nhớ bác rồi.” Một câu nhớ bác thắng trăm nghìn lời nói. Thẩm Diệc Minh ở đầu kia tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, gần như không có chuyện gì có thể khiến ông vui vẻ như vậy.
“Noãn Noãn, có thể lặp lại lần nữa không?” Giọng ông bất giác nghẹn ngào. An Noãn lớn tiếng nói, “Bác hai, cháu nhớ bác rồi, bác làm xong việc mau về nhé.” “Được, được, bác hai sẽ nhanh chóng làm xong việc về thăm cháu. Muốn quà gì, bác hai mua cho cháu.” “Cháu không muốn gì cả, cháu muốn bác hai sớm về nấu món Giang Thành cho cháu.”
“Con bé này! Được, bác hại về ngày nào cũng nấu món Giang Thành cho cháu.”
An Noãn cầm điện thoại nói chuyện với Thẩm Diệc Minh hơn một tiếng, Mạc Trọng Huy đi từ phòng tắm ra, cô vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Thấy bọn họ tốt đẹp như xưa, Mạc Trọng Huy cũng phào nhẹ nhõm. Hắn biết, thật ra trong lòng cô cũng không dễ chịu, đấu tranh, giày vò, bây giờ có loại cảm giác mây đen trôi đi, trời quang mưa tạnh rồi. “Bác hai, liệu cháu có quấy rầy bác làm việc không thế?” “Không đâu, hoàn toàn không.” “Bác hại, nhưng cháu buồn ngủ rồi.”
Thẩm Diệc Minh cười, “Được, vậy thì cứ thế đã, ngày mai bác lại gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474955/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.