An Noãn cứ cúi đầu mãi, bởi vì chỉ cần cô ngẩng đầu lên, thế nào cũng đụng phải ánh mắt của Thẩm Diệc Minh. Cô nghi ngờ, rốt cuộc là ông đang ăn cơm, hay là đang chuyên tâm nhìn mình.
An Noãn nhìn Tiết Ngọc Lan, trên mặt Tiết Ngọc Lan không có chút biến hóa nào, từ đầu đến cuối đều mỉm cười. Cô biết bây giờ mình rất nhạy cảm, Thẩm Diệc Minh nhìn cô thêm một cái, cô sẽ nhìn xem Tiết Ngọc Lan có tức giận không.
Không khí bữa ăn bất chợt trầm hẳn. Tiết Ngọc Lan lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, bà nói với ông cụ Thẩm, “Ba, hôm nay có thể cho con mượn Noãn Noãn một lúc không? Con muốn nó cùng con đi gặp một người bạn.” Ông cụ mỉm cười đồng ý và dặn dò bọn họ về sớm. “Diệc Minh, vẻ mặt con không tốt lắm, hay là hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.” Ông cụ vẫn có chút lo lắng. Thẩm Diệc Minh cười lắc đầu, “Con không sao, ba yên tâm, hôm nay con phải đến nơi khác khảo sát.” Ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho mình. Ba rất lo cho con.”.
Ăn sáng xong, Thẩm Diệc Minh rời đi. Trước khi đi, ông nhìn An Noãn, cứ muốn nói gì với cô nhưng rồi lại thôi.
Tiết Ngọc Lan kéo An Noãn sang bên cạnh, có chút thần bí nói: “Noãn Noãn, cháu có cách liên lạc với Cố Thu không, bác muốn gặp nó.” An Noãn theo bản năng căng thẳng, “Bác, Cố Thu và Thần Bằng đã chia tay rồi.” Tiết Ngọc Lan cười, nhẹ nhàng nói: “Bác biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474944/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.