“Mệt mỏi thì dựa vào anh mà nghỉ một lúc, đến nhà anh sẽ gọi em.”
An Noãn dựa vào bờ vai rộng của hắn và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đến khu nhà, Mạc Trọng Huy cũng không nỡ đánh thức mà bể luôn cố lên tầng.
Nhìn bên khóe miệng của cô hơi cong lên thành một nụ cười mà trong mắt Mạc Trọng Huy tràn đầy yêu thương. Cô nhóc này lúc muốn lười biếng vẫn luôn thích giả vờ ngủ, hắn cũng không vạch trần, vì bể cô cũng là một loại thỏa mãn.
Đến nhà, hắn cười trêu cô: “Có muốn anh bế em đi luôn vào phòng tắm, giúp em tắm rửa không?” An Noãn lập tức nhảy xuống khỏi ngực hắn, nhanh như chớp chui vào phòng tắm. Doãn Thị Hàm ăn cơm cùng một đám bạn, bọn họ đều đang cười nhạo cô ta, có danh xưng người đẹp nhất thủ đô mà lại bị đánh bại bởi một con chim sẻ nhỏ bay lên đầu cành.
Tất cả chủ đề trong lúc ăn cơm đều vây quanh Mạc Trọng Huy làm cô ta cảm thấy bực bội.
Không ngờ sau đó lại đụng phải hắn, khoảnh khắc ấy, cô ta tự hỏi trong lòng mình rằng đây phải chăng chính là cái gọi là duyên phận, thế nhưng bên cạnh hắn còn có một cô gái khác. Cô ta nghiến răng, suy nghĩ nhiều cách để có gái kia hoàn toàn biến mất.
Nếu An Noãn là một đứa con gái bình thường, có lẽ cô ta sẽ thật sự làm như vậy.
Giấu kín mọi cảm xúc, cô ta cười chào hỏi với bọn họ, nhưng Mạc Trọng Huy không hề để ý tới cô ta, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta. Doãn Thị Hàm tức sôi ruột chạy về nhà, cô ta phát hiện trong nhà hơi khác thường.
“Ông nội, đã muộn thế này sao ông còn chưa ngủ?” Ông cụ ngồi trên ghế sofa, sắc mặt hơi nặng nề. Doãn Thi Hàm đi đến bên cạnh ông cụ rồi ngồi xuống, “Ông nội, cháu gái của ông bị người ta bắt nạt đấy ạ, ông phải làm chủ cho cháu nhé” Ông cụ thở dài một hơi thật sâu, cuối cùng thì đây vẫn là cô cháu gái mà ông thương yêu nhất, ông cụ hỏi: “Ai bắt nạt cháu vậy?” “Là cái con bé bay lên cành thành phượng hoàng của nhà họ Thẩm đấy ạ. Nó cướp người đàn ông của cháu, cháu chào hỏi mà nó không thèm để ý đến cháu, hoàn toàn chẳng coi cháu ra cái thá gì. Bác hại của nó còn phải nhìn sắc mặt của ông nội để làm việc đấy, nó dựa vào cái gì mà chảnh như vậy chứ?”
Ông cụ cau mày, dùng giọng trầm thấp nói nghiêm túc: “Lúc này cháu chớ nên trêu chọc vào con bé đó.”
“Tại sao ạ? Nó là cái thá gì chứ?” “Nó là thịt trong tim Thẩm Diệc Minh, đắc tội với nó, người gặp họa chính là nhà họ Doãn chúng ta. Trước kia có lẽ Thẩm Diệc Minh còn nể mặt ông, giờ hắn lợi hại lắm rồi, đến cả mặt mũi của ông Tiết của cháu mà hắn còn không để ý, muốn làm gì thì làm.”
Trong lòng ông cụ cũng tức giận lắm chứ, Doãn Hậu Vọng đột nhiên mất tích mấy ngày nay, hoàn toàn không có tin tức gì. Ông cụ nghi ngờ Doãn Hậu Vọng đã bị Thẩm Diệc Minh giam lỏng. “Ông nội, chẳng lẽ cứ để cháu bị con bé kia bắt nạt như thế ạ? Ngày mai cháu sẽ đi tìm ông Tiết, để ông ấy thay cháu chủ trì công đạo. Tóm lại cháu không thể nào nuốt trôi được cục tức này đâu.”
Sắc mặt ông cụ Doãn trầm xuống, cất cao giọng nói: “Mấy ngày này cháu không được đi đâu hết, ông Tiết rất bận rộn, đừng có mang những chuyện nhỏ nhặt này đi làm phiền ông ấy.” Doãn Thị Hàm bĩu môi, ra vẻ rất tủi thân.
“Cháu bị ức hiếp như vậy mà ông còn nổi cáu với cháu! Cháu thua con An Noãn kia phải trách ai, còn không phải trách địa vị nhà họ Doãn chúng ta không bằng nhà họ Thẩm ạ. Nếu ba cháu cũng ngồi ở vị trí của Thẩm Diệc Minh, cháu muốn lấy Mạc Trọng Huy, anh ta dám nói không sao?”
Ông cụ khoát tay, nói với vẻ mệt mỏi: “Cháu gái, cháu đi lên nghỉ ngơi trước đi.” “Nhưng ông nội à, muộn thể rồi ông vẫn còn chưa ngủ ạ?” “Ông gọi điện thoại xong sẽ đi ngủ.” Doãn Thi Hàm cũng không suy nghĩ nhiều mà đứng lên đi lên tầng. Tảng đá lớn trong lòng ông cụ vẫn không thể đặt xuống, chắc chắn tối nay ông cụ sẽ không ngủ được. Doãn Hậu Vọng đã bị mất liên lạc mấy ngày rồi, ban đầu ông cụ cho rằng con trai mình đi sang tỉnh khác, nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đi tỉnh khác mà tại sao ngay cả điện thoại cũng không gọi được. Ông cụ Doãn gọi cho ông cụ Tiết rồi nói rõ tình huống.
Ông cụ Tiết vốn đang ngủ mơ mơ màng màng, giờ hoàn toàn tỉnh táo. Ông ta giận dữ gầm lên trong điện thoại. “Lại có chuyện như thế này. Ông yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ cho người đi điều tra. Ngay cả người của tôi cũng dám động đến, Thẩm Diệc Minh ăn gan hùm tim báo rồi!”
“Tôi cũng không dám chắc chắn Hậu Vọng có phải bị người của nó bắt đi hay không, trong lòng tôi cảm thấy hơi lo lắng. Hiện tại Thẩm Diệc Minh càng ngày càng không kiêng dè ngài. Nếu còn để mặc như thế, chỉ sợ nó sẽ càng ngày càng quá đáng.” “Lúc trước mắt tôi bị mù mới một tay đưa nó lên, giờ nó lấy oán trả ơn tôi. Chuyện này tôi sẽ xử lý, ông cứ chờ tin tức của tôi đi.” Cúp điện thoại, ông cụ Doãn vẫn còn lo sợ bất an.
An Noãn bật đồng hồ báo thức, dự định dậy sớm nấu cháo cho ông ngoại rồi mang đến bệnh viện. Kết quả lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện đã qua thời gian từ lâu, đồng hồ báo thức bị ai đó tắt mất. Cô vội vàng nhảy xuống giường, may mà lúc này còn chưa muộn.
Chạy ra khỏi phòng ngủ, cô thấy Mạc Trọng Huy đang bận rộn ở trong bếp, bên trong còn nó mùi thức ăn thơm ngát bay ra. “Mạc Trọng Huy, có phải anh tắt đồng hồ báo thức của em không?” Mạc Trọng Huy mỉm cười cưng chiều: “Đúng vậy, anh muốn để em ngủ thêm một lát nữa. Anh đã giúp em nấu cháo xong rồi, em đi rửa mặt đi rồi chúng ta cùng đến bệnh viện.”
Nói không cảm động là giả, thậm chí bởi vì một hành động nho nhỏ này của hắn mà khiến cô cảm thấy những hờn dỗi trước đó của mình đều là cố tình gây sự. Không phải là cô không cảm nhận được tình cảm của Mạc Trọng Huy đối với cô, có lẽ bởi vì quá yêu nên chỉ một việc nhỏ cũng đủ làm cô mẫn cảm mà bỏ qua tất cả. Thẩm Diệc Minh ở trong bệnh viện với ông cụ cả đêm, thấy trời vừa sáng, ông đi rửa mặt xong rồi chuẩn bị rời đi. Ông cụ Thẩm nằm ở trên giường cảm thấy hơi mềm lòng, “Hay là con ăn sáng xong rồi hẵng đi.” Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Không được ạ, một lát nữa Noãn Noãn tới đây rồi, nhìn thấy con, con bé lại không vui.” Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên tay ông và nói: “Khoảng thời gian này đành phải để con thiệt thòi vậy, ba nhất định sẽ thuyết phục được con bé.”
Thẩm Diệc Minh gật đầu cười.
Nhưng lúc ông đang chuẩn bị quay người đi khỏi thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Mạc Trọng Huy và An Noãn đang tay trong tay đi tới.
Nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, bước chân An Noãn bất giác dừng lại.
Mạc Trọng Huy lễ phép chào: “Bác hai.” An Noãn thì cúi đầu, không nói lời nào.
Mặc dù đã đoán trước có thể sẽ như vậy, nhưng trái tim Thẩm Diệc Minh vẫn cảm thấy nhói đau.
Đã chạm mặt cả rồi, thấy phản ứng của An Noãn cũng không lớn lắm, ông cụ thuận thế nói: “Diệc Minh, con ăn sáng xong rồi hẵng đi, đói bụng làm sao chuyên tâm làm việc được?” Thẩm Diệc Minh cười đắng chát, kiên quyết nói: “Không được ạ, con còn có chuyện rất quan trọng phải làm. Con đi trước đây, hôm nào sẽ lại đến thăm ba.” Nói xong, Thẩm Diệc Minh quay người rời đi. Lúc đi qua An Noãn, ông nghĩ muốn dừng lại một chút để ngắm nhìn cô thật kĩ, nhưng ông không làm thế, ông không dám, ông chỉ cắn răng rồi đi luôn. Thẩm Diệc Minh đi rồi, An Noãn mới đi tới bên cạnh ông cụ Thẩm.
Cô mở hộp giữ ẩm, múc cháo ra.
“Ông ngoại, cháu muốn tự mình nấu cháo cho ông ăn cơ, nhưng mà Mạc Trọng Huy lại tắt chuông báo thức của cháu, đến khi cháu tỉnh dậy thì anh ấy đã nấu xong rồi ạ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]