Chương trước
Chương sau
“Lúc này rồi mà chị còn nói đỡ cho nó à? Tĩnh Vi, em thật sự bái phục chị đấy. Đúng rồi, hôm nay anh cả không thể đến đây, anh ấy phải đến nhà họ Tiết, cũng không biết đã nói chuyện với ông cụ Tiết bên đấy thế nào rồi.”

Đường Tĩnh Vi thản nhiên nói: “Ông cụ Tiết chịu gặp anh cả thì chí ít cũng còn một tia hi vọng.”

Mạc Bạch Linh nói đầy thâm ý. “Nếu con của chị chịu đi thì hi vọng càng lớn đấy, ông cụ Tiết đánh giá nó khá cao.”

Đường Tĩnh Vi mím môi, thấp giọng nói: “Chờ anh cả trở về nghe xem anh ấy nói thế nào đã.” “Chỉ có thể làm như thế thôi. Giờ thời gian cấp bách, bất cứ lúc nào cũng có thể tuyên án đấy.” Đường Tĩnh Vi thấy Mạc Trọng Huy vẫn đứng ở cửa thì gọi hắn. “Huy, mau tới đây nói chuyện với mẹ.” Vẻ mặt Mạc Trọng Huy khá phức tạp, hắn đi đến bên giường rồi ngồi xuống. Đường Tĩnh Vi nắm chặt tay hắn, nói dịu dàng. “Cổ con hơi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cô ấy không có ác ý, lời cô con nói không cần để ở trong lòng.” Mạc Trọng Huy đặt tay lên tay bà, hắn nói sang chuyện khác: “Sức khỏe mẹ khá hơn chút nào không?” “Tốt hơn nhiều rồi, hôm nay uống thuốc cũng không cảm thấy choáng đầu nữa. Bác sĩ cũng tới kiểm tra qua, các chỉ số đều rất bình thường, mẹ thấy có thể xuất viện được rồi.” “Mẹ cứ ở đây tĩnh dưỡng mấy ngày đi, ngày nào con cũng sẽ đến thăm mẹ” Đường Tĩnh Vi vui mừng nở nụ cười, “Có câu nói này của con thì mẹ sẽ tự nguyện ở thêm vài ngày nữa, dù sao ba con cũng không có ở nhà, về nhà chỉ càng thêm buồn mà thôi.”

Mạc Bình Giang đến nhà họ Tiết, từ khi Chu Văn Quang xảy ra chuyện, trong giới này đều biết nhà họ Mạc của ông đã đắc tội với ai, có rất nhiều người đã từng có mối quan hệ tốt với nhà họ Mạc đều rối rít tránh xa. Trong thời gian này, ông được trải nghiệm sâu sắc cái gọi là lòng người bạc bẽo. Khi ông còn quyển thể, tất cả mọi người đều nghĩ muốn nhờ vả chút quan hệ với ông. Đến lúc xảy ra chuyện thì họ xa lánh ông như tránh bệnh dịch hạch, họ còn mong chưa từng biết đến người như ông nữa cơ.

Ông cụ Tiết đức cao vọng trọng, Thẩm Diệc Minh có được ngày hôm nay cũng do một tay ông ta và ông cụ Thẩm đưa lên, chỉ cần ông cụ ấy nói, Thẩm Diệc Minh sẽ nghe theo, và nhất định phải nghe. Ông cụ Tiết vốn có mối quan hệ rất rộng, rất nhiều người ở phía trên đều là người của ông cụ. Chỉ cần ông cụ giậm chân một cái thì Bắc Kinh này đâu chỉ có động đất cấp ba, phải gọi là tung trời ấy.

Ông cụ Tiết hiện đang dưỡng lão trong một biệt thự ở vùng ngoại ô, nơi này cách nội thành rất xa, nhưng phong cảnh và môi trường rất tốt. Lúc trời còn chưa sáng Mục Bình Giang đã bắt đầu lái xe chạy tới biệt thự rồi.

Ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, nhưng càng già càng dẻo dai, minh mẫn, trông vẫn còn rất trẻ.

“Bình Giang tới đấy à, qua đây đánh ván cờ với bác, bác còn đang không có ai chơi cùng đây này.”

Ông cụ lôi kéo Mạc Bình Giang tới một cái đình nghỉ chân ở sân sau, ngồi xuống, dọn bàn cờ ra.

Mạc Bình Giang vừa ngồi đánh cờ với ông cụ, vừa quan tâm hỏi: “Thưa bác, gần đây sức khỏe bác vẫn tốt chứ ạ?” “Bệnh vặt thì có, nhưng bệnh nặng thì không, chắc tạm thời còn chưa chết được.” “Bác, bây giờ bác vẫn thích nói đùa như vậy, nhìn tinh thần bác tốt thế này, cháu cũng an tâm.” Ông cụ Tiết nói đầy thâm ý: “Đúng vậy đấy, sức khỏe bác còn rất tốt, đầu óc vẫn minh mẫn, có vài người muốn tạo sóng gió tất nhiên bác vẫn sẽ xử lý. Dù sao cũng là do một tay bác đẩy lên, bác phải phụ trách chứ.” Trong lòng Mạc Bình Giang mừng thầm, “Bác, có bác làm chủ cháu an tâm rồi.”

Ông cụ Tiết khoát tay, “Cũng không thể nói như vậy, bác cũng không có cái lòng tốt hỗ trợ không cho người khác thể đâu, thật sự là vì bác và ba cháu có mối quan hệ khá tốt, bác cũng không đành lòng nhìn thấy nhà họ Mạc xảy ra chuyện. Mặt khác, bác rất coi trọng Mạc Trọng Huy nhà các cháu. Thằng bé đấy tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp vững chắc trong giới kinh doanh, sự nghiệp phát triển như mặt trời buổi trưa, đúng là không đơn giản. Sự quyết đoán này của nó cũng giống với bác hồi trẻ đấy. Nếu như bác có cháu gái thì chắc chắn sẽ dùng mọi cách để gả nó vào nhà cháu, đúng là tiếc nuối thật. Nhưng, bác cũng thích làm mai mối cho người khác lắm, con bé nhà họ Doãn kia bác biết nó từ nhỏ, con bé đó luôn làm bác vui vẻ, thường xuyên đến đây chơi với bác, cháu cảm thấy thế nào?”

Tim Mạc Bình Giang thắt lại, nói cho cùng vẫn là muốn dính đến Mạc Trọng Huy.

“Thưa bác, không dối gì bác, nhà chúng cháu cũng vô cùng thích cô Doãn. Khi ba cháu còn tại thế cũng từng nghĩ tới chuyện tác hợp cho hai đứa trẻ, nhưng mà chúng cháu cố gắng mãi cũng không thể thành công. Huy nhà chúng cháu cái gì cũng tốt, trừ tính tình ra, xưa nay nó không chịu nghe người trong nhà sắp xếp. Hiện tại còn không thông qua trong nhà mà đã trực tiếp đính hôn với cháu ngoại của nhà họ Thẩm rồi ạ.” Ông cụ Tiết có vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Đính hôn, tức là chưa kết hôn, vẫn có thể thay đổi được. Huống chi với cái xã hội như bây giờ kết hôn rồi còn có thể ly hôn được cơ mà.” “Bác nói đúng lắm ạ, trở về cháu sẽ nói chuyện này với Huy.” “Chuyện nhà cháu trông có vẻ khá cấp bách, không thể trì hoãn được, thôi bác không giữ cháu lại ăn cơm nữa, hôm nào đưa thằng nhóc Huy tới đây, bác mời cơm.”

Ý tứ của ông cụ Tiết đã rất rõ ràng, chỉ cần Huy phối hợp thì có thể đảm bảo nhà họ Mạc không sao. Nhưng để Huy phối hợp là chuyện rất gian nan. Mạc Bình Giang bảo tài xế lái thẳng đến bệnh viện, Mạc Trọng Huy và Mạc Bạch Linh đều đang ở đây. Nhìn thấy Mạc Bình Giang, Đường Tĩnh Vi kích động ngồi lên, hấp tấp hỏi: “Anh cả, anh có gặp được ông cụ Tiết không? Ông cụ nói thế nào? Có chịu giúp chúng ta không?”

Mạc Bình Giang nhìn Mạc Trọng Huy một cái, sau đó nói: “Ông cụ đồng ý giúp, nhưng có một điều kiện.” “Điều kiện gì, ông ấy muốn cái gì chúng ta đều đồng ý hết.”

Mạc Bình Giang cảm thấy hơi khó mở miệng. Đường Tĩnh Vi hối: “Anh cả, anh nói đi, rốt cuộc ông cụ Tiết muốn cái gì?” “Ông ấy hi vọng nhà họ Mạc chúng ta làm thông gia với nhà họ Doãn. Ông cụ rất thương yêu con bé nhà họ Doãn, cũng rất coi trọng Huy nhà chúng ta, nên hi vọng hai đứa...”

Mạc Bình Giang còn chưa dứt lời, Mạc Trọng Huy đã cười khẩy.

“Nhất định phải để Huy và Doãn Thị Hàm lấy nhau, ông cụ Tiết mới bằng lòng giúp chúng ta sao?”

Mạc Bình Giang nghiêm mặt, nhẹ gật đầu. Ánh mắt mọi người cùng đổ về phía Mạc Trọng Huy.

Mạc Bạch Linh nói với giọng chua loét. “Các người không cần trông cậy vào cái thằng này làm gì, nó mà chịu bỏ An Noãn để đến với cô Doãn á, có mà chỉ chờ được đến khi bị An Noãn bỏ rơi thôi.”

“Huy?” Đường Tĩnh Vi khẽ gọi hắn.

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói: “Mọi người biết con sẽ không đồng ý là tốt đấy, đừng nói hiện giờ con đang yêu An Noãn, cho dù chỉ có một mình, con cũng sẽ không hi sinh tình cảm và hôn nhân của mình để đạt được mục tiêu chính trị của mọi người. Trong mắt con, tình yêu và hôn nhân đều là thiêng liêng.”

Đường Tĩnh Vi lại kích động. “Nhưng bây giờ chỉ có con mới có thể cứu ba con thôi. Con không muốn làm thông gia với nhà họ Doãn cũng được, nhưng ít nhất có thể đi tìm An Noãn hỗ trợ mà, con thật sự muốn thấy chết mà không cứu sao? Nhà họ Mạc mà sụp đổ, đối với con cũng không tốt đâu.”

“Tất cả những thứ mà còn có hiện nay, cho tới bây giờ đều không dựa vào nhà họ Mạc. Con vẫn giữ ý kiến cũ, con sẽ không hi sinh hôn nhân của mình đâu.”

Mạc Trọng Huy tức giận rời đi, Đường Tĩnh Vi khóc lóc gào lên. “Huy, con không thể đi, con không thể bỏ mặc mẹ được, giờ mẹ chỉ có mình con để dựa vào thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.