Lúc Thẩm Diệc Minh đi ra khỏi phòng sách của ông cụ Thẩm thì An Noãn vẫn còn ở phòng khách xem tivi với ba bác gái.
Bọn họ đang xem kịch luân lý gia đình, con nhóc kia rõ ràng không hề có hứng thú, ngồi đó mà trông vẻ mặt như đang cố chịu đựng. Thấy An Noãn như thế, Thẩm Diệc Minh không kìm được nhoẻn miệng cười, ông cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Noãn Noãn, đi tản bộ với bác đi. Hôm nay bác uống nhiều rượu quá, ra ngoài hóng gió một chút cho tỉnh rượu.”
An Noãn từ chối, “Giờ đã muộn rồi ạ, cháu muốn về phòng nghỉ ngơi.” Thẩm Diệc Minh hơi cảm thấy mất mát. Đậu Nhã Quyên vỗ đầu An Noãn, nói: “Cái con bé này, sao lại ngốc như vậy, giờ đi dạo với bác hại không chừng lát nữa ông ấy cao hứng, lại cho cháu tiền tiêu vặt đấy” “Đúng vậy, cháu ra ngoài đi dạo với bác hai đi, bác hại có quà cho cháu.”
An Noãn nhìn về phía Tiết Ngọc Lan, Tiết Ngọc Lan cúi đầu, dường như không vui vẻ lắm.
“Bác gái, hay là bác đi cùng cháu và bác hai đi? Nhỡ đâu đang đi bác ấy lại say khướt ra, cháu không giải quyết được bác ấy đâu.” Thẩm Diệc Minh phì cười, nói rất tỉnh táo: “Bác có say đâu, đang rất tỉnh táo đây.” Tiết Ngọc Lan cắn môi, nói nhẹ nhàng. “Noãn Noãn, hai người đi đi, bác lên lầu trước.”
Mười giờ tối, An Noãn bị Thẩm Diệc Minh kéo ra ngoài đi dạo.
“Bác, bác đi ra ngoài mà không mang theo cảnh vệ, bác không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474864/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.