Chương trước
Chương sau
Mạc Bạch Linh trả tiền cho những người kia, bọn chúng nhận tiền xong là rời đi ngay.

“An Noãn, bây giờ muốn gặp cổ đúng là không dễ. Cô xem tôi phải bỏ ra hai mươi nghìn tệ mới được gặp cô đấy.” An Noãn hơi nhíu mày, cố gắng nặn ra được một nụ cười, cô nói: “Thật ra cô muốn gặp cháu thì không cần thiết phải dùng đến những người kia đâu.”

“Đương nhiên cần chứ, không thì sao tôi có thể nhìn thấy cô được. Huy nhà chúng tôi bảo vệ cô chặt chẽ như thế, không cho cô nhận điện thoại của chúng tôi, thậm chí vì cô mà nó còn không quan tâm đến sự sống chết của chú nó.”

Hai hàng lông mày trên gương mặt An Noãn càng nhíu chặt hơn.

“An Noãn, hôm nay tôi tới tìm cô vì tôi thật sự đã cùng đường rồi, tôi cần sự trợ giúp của cô. Tôi cầu xin cô hãy giúp tôi van cầu bác hại của cô, để ông ta buông tha cho chồng tôi. Chồng tôi vô tội, ông ấy vô duyên vô cớ bị thành vật hi sinh chính trị. Chỉ cần cô giúp tôi lần này, về sau tôi nhất định sẽ hết mình ủng hộ cô và Huy đến với nhau.”

Thái độ của Mạc Bạch Linh đột nhiên dịu lại khiến An Noãn cũng phải bất ngờ.

An Noãn cắn môi, nói lí nhí: “Thật xin lỗi, cháu không hiểu chuyện trong giới chính trị, cháu không có cách nào nói chuyện với bác hai được. Mà chắc chắn bác hai cũng sẽ không nghe theo cháu đầu, hi vọng cổ đừng nên làm khó cháu.”

“Bác hại của cô thương cô như thế, sao có thể không nghe cô chứ?” Giọng điệu của Mạc Bạch Linh bỗng trở nên kỳ quái, “Thẩm Diệc Minh thương cô nhất, cô nói một câu trước mặt ông ta, ông ta còn không ngoan ngoãn nghe lời à?” An Noãn không vui nhíu mày. “Cô đừng nói những lời như thế ạ.”

“Tôi nói sai sao? Chuyện Thẩm Diệc Minh thương cô là chuyện mà ai cũng biết, đến cả vợ và con trai ông ta cũng không được ông ta chiều chuộng như thế đâu.”

“Cô có ý gì!” Sắc mặt An Noãn trở nên hơi khó coi. Mạc Bạch Linh cười lạnh. “An Noãn, ở trước mặt tôi còn giả ngu à? Chuyện để tiện của Thẩm Diệc Minh và mẹ cô, có ai trong cái giới này mà không biết đâu.” Trái tim An Noãn siết lại, cơ thể không tự chủ được run lên.

“Chắc không có ai dám ở trước mặt cô nói về chuyện của Thẩm Diệc Như nhỉ? Mẹ cô là một con yêu tinh lẳng lơ, ỷ vào việc mình có tí sắc đẹp mà quyến rũ đàn ông khắp nơi. Ả ta có hôn ước với anh cả của tôi, mà đồng thời lại dây dưa với bác hai cô. Về sau quyến rũ Bình Sơn, còn bị anh cả tôi và bác hai cô bắt gian tại giường. Cô cho rằng mẹ có thật sự vì yêu mà bỏ nhà ra đi à? Nói cho cô biết, năm đó ba cô chỉ là công cụ của ả ta thôi. Năm đó ả làm ra chuyện xấu hổ kia nên bị anh cả tôi hủy hôn ước. Vì che giấu tại mắt người ngoài mà ông ngoại cô phải đoạn tuyệt quan hệ với mẹ cô, đuổi ả ra ngoài đường. Cô cho rằng mình thật sự là con gái của An Hồng Minh à? Chẳng biết là con của ai đâu, không chừng là con của Mạc Bình Sơn đấy! Nếu không thì vì sao bác hai cô và Mạc Bình Sơn lại phản đối hai đứa đến với nhau như vậy chứ!”

Trong nháy mắt, đầu An Noãn trống rỗng, cô ngồi xổm xuống, đầu óc ong lên. Cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì, có cảm giác buồn nôn.

“Thế nào, cô không tin lời tôi nói?”

Mạc Bạch Linh tiếp tục, bà ta không có ý định buông tha cho An Noãn. “An Noãn, mà cho dù cô không phải là con của Mạc Bình Sơn thì cũng có thể là con của anh cả Mạc Bình Giang của tôi. Tóm lại cho dù là ai đi nữa thì cô và Huy đều là anh em. Hoặc càng biến thái hơn nữa là cô chính là sản phẩm do mẹ cô và bác hai cổ loạn luân mà ra, nhưng khả năng này hình như khá nhỏ, dù sao cô cũng bình thường thế này.”

An Noãn ngồi xổm trên mặt đất, dùng hai tay bịt chặt lỗ tai. “Cầu xin cô đừng nói nữa, tôi cầu xin cô đừng nói nữa mà!”

“Vì sao tôi không được nói? Chồng tôi không được cứu, gia đình tôi tan nát rồi, tôi không còn gì cả, tôi còn có cái gì để mà e ngại nữa. An Noãn, hôm nay tôi dám bắt cô tới đây thì tôi đã không còn quan tâm, không còn sợ bất cứ cái gì nữa rồi.” “Cầu xin cô, tôi cầu xin cô ngậm miệng lại!”

Mạc Bạch Linh cười lạnh, cố ý nói lớn tiếng hơn. “Cô có biết vì sao mà bác hai cô không chịu buông tha cho nhà họ Mạc chúng tôi không? Cũng bởi vì con hồ ly tinh là mẹ cô đấy. Ở ta có quan hệ không rõ ràng với anh cả tôi và ba thằng Huy, bác hại cô đang ghen chứ sao? Có phải cô cũng thấy màn kịch này rất đặc sắc không? Cô còn không biết năm đó ở trong giới này lưu truyền bao nhiêu phiên bản đầu. Vì sao nhiều năm như vậy mà ông ngoại cố không đi tìm các người, bởi vì lời đồn đó vẫn luôn tồn tại. Chỉ từ lúc bác hai cô lên đến vị trí kia, những người ở phía dưới mới không dám lên tiếng nữa.”

An Noãn bịt tai mình lại.

“An Noãn, bác hai cô đã không muốn cho tôi sống tốt, tôi cũng sẽ không để cho cô sống tốt. Ông ta vì trả thù nhà họ Mạc chúng tôi mà vươn ma trảo về phía chồng tôi, vì đạt được mục đích mà không tiếc hãm hại một người vô tội. Bước trả thù tiếp theo của ông ta chắc chắn là Mạc Bình Sơn ba thằng Huy và cuối cùng là anh cả Mạc Bình Giang.” An Noãn nhẫn nhịn đứng lên, muốn rời khỏi nơi này, nhưng Mạc Bạch Linh lại nắm lấy cổ tay cô giật mạnh lại, lôi cô trở về ngược lại trên ghế salon. “Muốn chạy à, nào có dễ dàng như vậy, tôi dùng nhiều tiền như vậy để mời cô tới đây, chí ít cũng phải nghe cho hết chứ.”

Chân của An Noãn đập vào chiếc ghế gỗ lim, vô cùng đau đớn. “Cô có muốn biết chuyện gì nữa về bà mẹ hồ ly tinh lẳng lơ của cô nữa không?”

An Noãn gào lên. “Không, mẹ của tôi không phải loại người đấy, xin cô đừng xúc phạm bà ấy!”

Mạc Bạch Linh cười lạnh. “Cô cho rằng mẹ của cô là một cô công chúa đơn thuần à? Nói cho cô nghe, mẹ cô gặp ai là yêu người đó, thấy ai cũng quyến rũ được. Năm đó, bác hai cô vì muốn leo lên trên, vì con đường sự nghiệp thăng tiến mà cưới Tiết Ngọc Lan. Mẹ cô không quan tâm đến việc ông ta đã kết hôn mà quyến rũ bác hai cô. Thậm chí trước kia ông cụ Tiết còn nói rằng, chỉ cần mẹ cô còn ở Bắc Kinh một ngày thì bác hại cổ đừng hòng trèo lên trên một bước.”

“Cô nói đủ chưa? Xin cổ đừng nói nữa, tôi không tin bất cứ lời nào cô nói cả.”

“Tin hay không tùy cô, còn nói hay không là quyền của tôi. Tôi khuyên cô tốt nhất nên đi bệnh viện làm giám định đi, nếu cô là con cháu của nhà họ Mạc chúng tôi, sau này mà kết hôn với Huy thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.”

“Không, không thể nào!” An Noãn cuồng loạn gào thét. “Cô là bà điên, tất cả những lời cô nói đều khùng điên hết!” An Noãn muốn thoát khỏi đây, Mạc Bạch Linh lại níu lấy quần áo của cô, đẩy mạnh cô ngã ở trên ghế salon. Đầu An Noãn bị đập mạnh vào tay dựa của ghế, đau đớn. Nhưng dù như thế, Mạc Bạch Linh cũng chưa hả giận, bà ta vung tay lên tát mạnh hai phát vào mặt An Noãn.

“Con gái của hồ ly tinh cũng là hồ ly tinh. Mẹ mày là thứ hồ ly tinh đã hại nhà họ Mạc tạo thê thảm rồi, giờ lại còn muốn hủy nhà tạo triệt để . Cho dù tao có mất mạng thì cũng phải kéo Thẩm Diệc Minh chết cùng. Chẳng phải Thẩm Diệc Minh yêu thương mày nhất sao, vậy tao muốn để cho hắn đau, giống như tao đau vậy.”

Hai bên khóe miệng của An Noãn rướm máu, mặt đau rát. Giây phút này, Mạc Bạch Linh đã hoàn toàn ở vào trạng thái điên loạn. An Noãn không dám lên tiếng, sợ chọc giận bà ta.

“An Noãn, mày nói nếu tao đem mày ra làm con tin, bắt Thẩm Diệc Minh thả chồng tạo ra thì hắn có vì mày mà làm thể không?”

Trái tim Án Noãn đập mạnh.

“Tao đoán hắn nhất định sẽ đồng ý, hắn thương mày như vậy, nhất định sẽ vì mày mà liều lĩnh”

An Noãn cố gắng để cho mình giữ được sự bình tĩnh, cô nói thật nhỏ: “Đúng, bác hai tôi rất thương tôi, chỉ cần tôi nói một câu cầu xin, bác ấy nhất định sẽ cân nhắc lại. Bà đưa di động cho tôi, tôi sẽ gọi điện cho bác hại, bảo bác ấy thả chồng bà ra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.