An Noãn buồn cười vỗ má hắn, trêu ghẹo: “Anh đừng làm biểu cảm như em đang ép buộc anh chứ.” Thẩm Diệc Minh ngồi trong xe mất kiên nhẫn, bảo lái xe bấm còi.
An Noãn bĩu môi, chui vào xe.
Thẩm Diệc Minh ngồi trên xe, một tay dựa vào cửa sổ, tay còn lại đặt lên trán, dường như ông đang rất mệt mỏi. An Noãn vừa lên xe đã phàn nàn. “Bác hai, sao bác có thể làm thế này? Bác muốn đến đón thì phải gọi cho cháu trước chứ!”
Cảnh vệ ở phía trước cười nói: “Thưa cô, cô không biết thủ trưởng nhớ có nhiều thể nào đâu. Vừa xuống máy bay là ngài ấy đã gọi điện về nhà, ông cụ Thẩm nói cô ở đấy nên ngài ấy không về nhà mà đi thẳng tới đây đấy ạ. Mấy ngày nay thủ trưởng đến ba thành phố liên tiếp để khảo sát, ngài ấy không nghỉ ngơi chút nào, muốn làm xong việc thật nhanh để về thăm cô đấy ạ.”
Thẩm Diệc Minh nói với giọng chua xót: “Chỉ tiếc là có con nhóc nào đó không có lương tâm, còn ghét bỏ tôi.”
An Noãn cười lấy lòng, khoác tay ông rồi nói: “Bác hai, cháu có ghét bỏ bác đâu ạ, cháu yêu bác còn không kịp ấy.” Chỉ một câu đơn giản của An Noãn cũng làm Thẩm Diệc Minh cười sung sướng, cho dù biết con bé này chỉ đang ngọt dỗ mình thôi, nhưng ông vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. “Để bác hai ôm cháu một cái nào.” Thẩm Diệc Minh dang tay ra ôm lấy An Noãn vào lòng, cảm giác mệt mỏi uể oải mấy ngày qua lúc này đã bay biển hết. Hiện giờ, dù cho công việc ở bên ngoài có mệt mỏi đến thế nào, chỉ cần nghĩ đến việc An Noãn đang ở nhà là ông sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về với cô. “Bác hại, mấy ngày nay bác đột nhiên đi nơi khác khảo sát làm cháu cứ tưởng rằng bác đang cố ý trốn tránh cháu đấy.”
Thẩm Diệc Minh cười nhẹ. “Cháu có phải tai họa ghê gớm gì đâu, bác trốn tránh cháu làm gì?”
“Bác sợ cháu sẽ xin bác thả người nhà họ Mạc ra chứ gì!”
Cánh tay Thẩm Diệc Minh siết lại, ôm cô càng chặt hơn, nhưng ông không nói gì. An Noãn biết cái đề tài này rất mẫn cảm, cô cũng rất thức thời mà không tiếp tục nữa.
Tiết Ngọc Lan biết Thẩm Diệc Minh sẽ trở về nên bà đã chờ sẵn ở bên ngoài từ sớm để đón ông.
Xe đến, bà không nghĩ rằng người từ trên xe bước xuống cũng có cả An Noãn.
“Bác.” An Noãn thân mật hô lên, chạy đến khoác cánh tay của Tiết Ngọc Lan. “Bác, có phải bác nói cho bác hai biết cháu đang ở Shine không? Làm bác ấy chạy tới tận Shine để bắt cháu đấy.”
Tiết Ngọc Lan nhíu mày, khiển trách: “Cái con bé này, bác hai đi đón cháu về nhà, sao cháu có thể nói là đi bắt về được.” “Cháu nói đùa thôi mà. Vốn tối nay cháu đang định đi xem phim với Mạc Trọng Huy, bây giờ hỏng hết kế hoạch rồi.” Tiết Ngọc Lan cười nói: “Xem phim có thể để lần sau, còn bác hại cháu khó lắm mới có thời gian rảnh đấy.”
An Noãn thầm than vãn trong lòng, may mà bác ấy khó lắm mới rảnh, không thì cô và Mạc Trọng Huy làm gì có thời gian ở riêng với nhau nữa. Thẩm Diệc Minh trở về, tất nhiên bữa tối sẽ rất phong phú.
Trong bữa cơm, ông cụ Thẩm phàn nàn An Noãn: “Con bé này, tâm tư hoàn toàn đặt ở chỗ thằng nhóc Huy kia rồi, làm ông lão như ông cũng bắt đầu ăn giảm rồi đấy.”
An Noãn thẹn thùng cúi đầu. Đậu Nhã Quyên nói đùa: “Gái lớn gả chồng mà ba. Chỉ sợ con nhóc này không còn ở nhà được bao lâu nữa đâu, đến lúc nó lấy chồng thì ba sẽ buồn đấy.” Ông cụ Thẩm tỏ vẻ không quan tâm, chỉ cần Noãn Noãn vẫn ở Bắc Kinh là ba có thể gặp nó bất cứ lúc nào.” Thẩm Diệc Minh thì cau mày lại, trông vẻ mặt hơi không vui. Ông gắp cho An Noãn một đống đồ ăn, nói: “Chuyện lấy chồng chưa vội, nó vẫn còn nhỏ, cứ yêu đương mấy năm đi đã.”
An Noãn nghe xong thì vội nói: “Bác hai, cháu sắp ba mươi đến nơi rồi. Cháu và Mạc Trọng Huy cũng yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu không cho cháu lấy chồng thì không sinh con được nữa đâu.” Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, Thẩm Diệc Minh chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Ông dịu dàng vuốt tóc cô, yêu thương nói: “Bác hại còn muốn để cháu ở nhà thêm mấy năm, không nỡ gả cháu đi.”
Trái tim Tiết Ngọc Lan hơi thắt lại, bà có một cảm giác khác thường không nói nên lời. Kết hôn đã ba mươi năm, ông chưa từng đối xử với bà dịu dàng như vậy. Thẩm Thần Phong lắm chuyện, nói kiểu giọng điệu lưu manh: “Bác hai, bác tốt với Noãn Noãn như vậy làm cháu cũng thấy ghen rồi đấy. Cháu còn là đứa bác nhìn thấy trưởng thành đây này, mà cho tới bây giờ cũng không thấy bác quan tâm cháu như thế đâu nhé!”
Thẩm Diệc Minh liếc xéo, tức giận nói: “Bác thu dọn rắc rối cho cháu còn ít à?”
Thẩm Thần Phong nhếch miệng, nói nghiêm chỉnh với An Noãn. “Noãn Noãn, em đúng là tốt số, trong nhà thì được ông nội với bác hai vô cùng cưng chiều, sau này gả cho Huy cũng là bảo bối trong lòng cậu ta. Em khiến mọi phụ nữ trên đời đều phải ghen tị đấy.” Câu nói của Thẩm Thần Phong làm tất cả mọi người đều buồn cười. Ăn xong bữa tối, Thẩm Diệc Minh ngồi đánh cờ với ông cụ Thẩm. An Noãn định chạy về phòng gọi điện cho Mạc Trọng Huy, nhưng Thẩm Diệc Minh lại không chịu buông tha cho cô, lúc thì bắt cô pha trà, lúc lại bảo cô gọt hoa quả, lát sau nói mỏi vai, bắt cô đấm bóp cho ông. An Noãn nôn nóng, Mạc Trọng Huy còn đang chờ điện thoại của cô đấy, nhưng Thẩm Diệc Minh vẫn không cho cô đi.
“Noãn Noãn, trà nguội rồi, giúp bác pha một tách khác đi.” An Noãn liếc mắt, lại chạy đi pha trà cho ông. Cô chạy vào bếp, đang định pha một tách khác thì Tiết Ngọc Lan đi vào, bà cười nói: “Noãn Noãn, chờ một chút, bác hai cháu rất kén chọn, nhất định phải pha trà bằng nước đang lăn tăn sôi, ông ấy mới uống.”
“Phức tạp thể cơ ạ!” “Cũng không phải, là vì bác pha trà cho ông ấy ba mươi năm nay rồi, ông ấy chỉ uống trà bác pha. Còn ở bên ngoài ông ấy tình nguyện uống nước lọc chứ không uống trà người khác pha.” “Thật tuyệt, có bao nhiêu người có thể vì một người mà làm một chuyện lặp đi lặp lại ba mươi năm như vậy chứ. Bác gái, nhất định là bác rất yêu bác hai.” Tiết Ngọc Lan mỉm cười, “Đều đã từng này tuổi rồi, nào còn cái gì yêu hay không yêu. Nhưng hồi còn trẻ đúng là yêu thật, cho dù bác và bác hai cháu là liên hôn gia tộc.”
“Có thể lấy được bác là phúc của bác hai đấy. Bác vừa xinh đẹp, tính cách tốt, gia thế cũng tốt.”
Tiết Ngọc Lan khẽ cười, “Bác hai cháu có thể có được địa vị như ngày hôm nay cũng là nhờ bên nhà mẹ đẻ của bác giúp nhiều. Cả bây giờ cũng thế, ông ấy có thể ngồi vững ở vị trí này cũng là do ba và anh em bên nhà mẹ bác giúp đð.”
An Noãn không biết vì sao bác gái lại đột nhiên nói với cô những thứ này.
Lúc cô vẫn đang thắc mắc, Tiết Ngọc Lan lại chuyển đề tài, “Noãn Noãn, gần đây cháu có liên lạc với Thần Bằng không? Cũng một thời gian rồi thằng bé này không trở về nhà.” An Noãn lắc đầu. “Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cháu và anh ấy đã lâu rồi không có liên hệ với nhau.”
“Ông ngoại nó giới thiệu cho nó con gái nhà họ Doãn vừa có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất ưu tú, nhưng thằng nhóc thối nhà chúng ta đúng là chẳng có tí phúc phận nào. Noãn Noãn, nếu gặp được nó, cháu phải giúp bác khuyên nó đấy nhé. Nó với cái cổ Cố Thu kia vĩnh viễn không đến được với nhau đâu, đừng nói là bác không đồng ý, ông ngoại nó cũng sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Ông cụ luôn thương nó nhất và đặt kỳ vọng rất cao vào nó.”
An Noãn cắn môi, nói trái với lương tâm. “Nếu gặp anh ấy, cháu nhất định sẽ khuyên anh ấy ạ.”
Trong cái giới này có lẽ chính là như vậy, Tiết Ngọc Lan cũng là liên hôn chính trị, hẳn chính bà còn hiểu rõ hơn so với bất cứ người nào rằng kết hôn với một người mình không yêu là một chuyện mệt mỏi đến mức nào. Nhưng bây giờ bà ấy lại làm một chuyện giống y như vậy với con của mình. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, có như vậy với có được những dòng dõi thâm căn cứ để.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]