Thẩm Diệc Minh lấy quyển nhật ký ra, trang bìa trong viết dòng chữ “Căn phòng tâm tình của Diệc Như”, trong đầu ông hiện ra dáng vẻ đáng yêu của bà.
“Ngày x tháng x năm x, trời nắng. Hôm nay là sinh nhật mình, anh hai tặng cho mình một quyển nhật ký, mình sẽ viết hết lời trong lòng ra, giống như đang nói chuyện với anh.” “Ngày x tháng x năm x, trời râm. Chuyện mình sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Gia đình giới thiệu bạn gái cho anh hai.”
“Ngày x tháng x năm x, trời râm. Anh hai nói chỉ cần mình nói, anh sẽ chống lại sự sắp xếp của gia đình. Mình muốn ch kỷ một lần biết bao, nhưng mình không thể. Mình yêu anh như vậy, sao có thể khiến anh vì mình mà vứt bỏ tiền đồ rộng mở của anh?”
“Ngày x tháng x năm x, trời mưa. Anh kết hôn rồi, cô dâu không phải là mình. Có lẽ mình nên rời đi, nhưng mình không nỡ, cho dù ở lại sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, nhưng mình vẫn ích kỷ muốn nhìn thấy anh nhiều hơn.” “Ngày x tháng x năm x, trời mưa. Mạc Bình Sơn xâm phạm mình, anh không tin mình, anh mắng mình bẩn thỉu, mình có giải thích nhiều thế nào cũng đều vô dụng. Lần đầu tiên mình cảm thấy thật bơ vơ, ngay cả lúc anh kết hôn, mình cũng chưa từng đau lòng đến thế.”
“Ngày x tháng 1 năm x, trời râm. Anh uống rượu say, mình và anh làm chuyện không nên làm, mình có lỗi với chị dâu, có lỗi với Thần Bằng, có lỗi với cái nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474850/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.