“Được rồi, giao cuộc họp cho trợ lý Trương xử lý, anh ở nhà với em.”
“Thật không?” Độ trở mặt của cô gái này còn nhanh hơn so với thay đổi thời tiết, cô lập tức tươi cười.
Mạc Trọng Huy nghiêm túc gật đầu. Thật ra hắn vốn cũng không định đến công ty, cô gái này quá ngốc, buổi họp có quan trọng thể nào cũng không quan trọng bằng cô. Hắn muốn về nhà họ Mạc một chuyển, có một số lập trường vẫn phải biểu lộ rõ ràng, có mấy lời vẫn phải truyền đạt, không thể để cho An Noãn bị ẩm ức vô ích được.
Ăn sáng xong Mạc Trọng Huy rửa bát ở phòng bếp, An Noãn thì lượn vòng quanh hắn. Mạc Trọng Huy không nhịn được trêu ghẹo: “Chạy tới chạy lui, bây giờ chân không đau à? Có phải có nghĩa là anh có thể đến công ty rồi không?” An Noãn ấn tay lên đầu gối, vẻ mặt đau đớn: “Anh không nói em còn không chú ý, thật là đau.”
Mạc Trọng Huy cười bó tay với cô, nụ cười này vô cùng cưng chiều.
Hắn rửa bát xong đi ra ngoài, cô vẫn giả vờ giả vịt nằm trên sofa xem ti vi. Mạc Trọng Huy đi qua vuốt tóc cô: “Dậy đi.” “Làm gì thế?”
“Đưa em ra ngoài chơi.”
An Noãn hơi khựng lại, nghiêm trang nói: “Chân em đau!” “Đừng giả vờ nữa, mau đi thay quần áo đi.”
An Noãn cười, chạy đến phòng ngủ thay quần áo. Rất nhanh, cô đã khoan khoái nhẹ nhàng đi từ phòng ngủ ra, tự nhiên đi tới khoác cánh tay hắn, cười hỏi: “Anh muốn đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474847/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.