Mạc Trọng Huy nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt ông cụ, lễ phép chào hỏi: “Ông ngoại, bác cả.” Ông cụ Thẩm hừ giọng: “Thằng nhóc cháu càng ngày càng khá đấy, giờ đã hoàn toàn không để ông già này vào trong mắt rồi, ngay cả điện thoại của ông mà cũng dám không nghe. Mạc Trọng Huy, là ai cho cháu mượn lá gan vậy?”
“Ông ngoại, cháu xin lỗi.”
Ông cụ Thẩm thở dài, giọng điệu hơi hòa hoãn: “ông biết, cháu bị kẹp ở giữa rất khó xử, nhất định là con bé An Noãn không cho cháu nghe điện thoại của bên nhà ông. Thôi được rồi, ông ngoại tha thứ cho cháu.”
“Cảm ơn ông ngoại đã hiểu cho cháu.”
“Hôm nay ông tới tìm cháu chỉ có một việc, hãy giúp ông khuyến Noãn Noãn về nhà, người trong nhà đều rất nhớ con bé. Có giận đến mức nào thì nửa tháng cũng nên tiêu tan rồi chứ, bảo nó về nhà đi.” Mạc Trọng Huy nhẹ gật đầu, cung kính nói: “Về nhà cháu nhất định sẽ nói chuyện lại với cô ấy ạ.” “Nhiệm vụ này giao cho cháu đấy, nếu cháu không hoàn thành được thì đừng mơ ông sẽ đồng ý gả con bé cho cháu.”
Lông mày của Mạc Trọng Huy nhăn lại. “Chuyển lời lại cho Noãn Noãn là bác hại của nó rất hối hận, bảo nó về nhà đi. Nếu có thể thì bảo nó gọi điện thoại cho ông, ông rất nhớ nó.” Đáng thương thay cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, Mạc Trọng Huy nhìn vẻ chân thành tha thiết trên gương mặt ông cụ Thẩm mà thấy cảm động không nói nên lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474838/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.