Chương trước
Chương sau
“Không, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian thanh xuân đẹp đẽ. Nếu như ngay từ đầu anh và em đã ở bên nhau thì con của chúng ta chắc đã lên tiểu học rồi. Mạc Trọng Huy, anh nói đi, vì sao trước kia anh lại không yêu em nhỉ? Rốt cuộc em không tốt ở chỗ nào?”

Mạc Trọng Huy mím môi, trong mắt tràn đầy hối hận. “Em không hiểu, mặt mũi em không xấu, tính tình tốt, vì sao khi đó anh lại chướng mắt em nhỉ? Em phải phí rất nhiều sức lực để theo đuổi anh, mất quá nhiều thời gian. Em nhớ khi đó mỗi lần em hẹn anh, câu nói mà anh trả lời em nhiều nhất chính là “Tôi không rảnh, Thật xin lỗi, không hứng thú.”

Hắn hừ nhẹ: “Quá khứ đều đã qua cả rồi, đừng nhắc lại nữa.” An Noãn cười tủm tỉm: “Chỉ là nhìn thấy mấy người trẻ tuổi như vậy, em đột nhiên lại nghĩ đến mình trước kia.”

An Noãn nắm chặt tay hắn, cô nói với vẻ kiên định: “Mạc Trọng Huy, mặc cho lúc trước chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu, sau này không cho phép anh lại thả tay em ra nữa. Cho dù con đường phía trước chông gai thế nào, chúng ta đều phải kiên định không thay đổi, không ai được phép buông tay.”

Mạc Trọng Huy yêu thương vuốt tóc cô, hắn khẳng định: “Tuyệt đối không buông tay.” Họ ăn bữa tối rất vui vẻ, được ở cùng với người mà mình thích, cho dù ăn cái gì hoặc ở hoàn cảnh như thế nào cũng đều cảm thấy rất đẹp đẽ.

Bọn họ tay trong tay rời khỏi nhà hàng, ấy vậy mà lại ngẫu nhiên gặp được Thẩm Thần Bằng ở bên ngoài. Thẩm Thần Bằng đang được Doãn Thị Hàm xinh đẹp khoác tay. Giây phút này, trong đầu An Noãn bỗng hiện lên bóng dáng của Cố Thu. “Mạc thiếu, cô An, trùng hợp quá!” Doãn Thi Hàm lên tiếng chào hỏi trước, ba người bọn họ chỉ nhìn nhau mà không ai lên tiếng.

Trong lòng An Noãn cảm thấy hơi tức giận, cô giận Thẩm Thần Bằng nhanh như vậy mà đã thỏa hiệp, nghe theo sự sắp xếp của trong nhà.

“Anh yêu, chúng ta đi.”

An Noãn kéo Mạc Trọng Huy rời đi, không cho Doãn Thi Hàm mặt mũi. Cô không ưa cô gái này, cũng không cần thiết diễn kịch cho cô ta nhìn. Trên đường trở về, Mạc Trọng Huy cười cô: “Em tức giận với một người không liên quan làm gì, tự nhiên làm mình tức giận thì có lợi à?” An Noãn giận dữ nói: “Em ghét ánh mắt cô ả đó nhìn anh, tràn đầy dục vọng. Em còn ghét cô ta cướp đi Thần Bằng, Thần Bằng là thuộc về Cố Thu.”

Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, cười với vẻ rất bất đắc dĩ.

Hắn đưa An Noãn về Shine, nhìn cô lên giường đi ngủ rồi mới yên tâm đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dỗ cô: “Ngoan nhé, chờ anh về.”

Mạc Trọng Huy lái xe trở về nhà họ Mạc. Trong phòng khách, đèn điện sáng trưng, Mạc Bình Giang, Mạc Bình Sơn, Đường Tĩnh Vi, Mạc Bạch Linh, tất cả đều có ở đây.

“Huy, cuối cùng con cũng về, mọi người chờ con lâu lắm rồi.” Đường Tĩnh Vi chạy tới kéo cánh tay hắn với vẻ thân mật.

Mạc Trọng Huy đi vào, bình tĩnh nói với họ: “Chuyện trong giới chính trị, con không giúp gì được đâu.”

“Huy, con đừng nói gì vội, nghe ba con nói đã.” Mạc Bình Sơn lên tiếng: “Gần đây Thẩm Diệc Minh bắt đầu hành động, cả thân thích rất xa xôi của nhà họ Mạc chúng ta cũng bị gặp nạn, bị điều tra, bị bắt. Hắn còn không bỏ qua, vươn móng vuốt về phía chú con, nói chú còn nhận hối lộ. Chú con đã bị kiểm tra hai lần, đang bị điều tra. Nếu như Thẩm Diệc Minh không buông tay thì với số liệu khổng lồ kia, sợ rằng chú con sẽ phải ngồi tù mục xương.”

Mạc Bình Sơn vừa dứt lời, Mạc Bạch Linh đã khóc ầm lên. Bà ta khóc nhiều đến mức làm Mạc Trọng Huy phải bực bội.

Đường Tĩnh Vi sầm mặt, nói: “Con không biết đấy thôi, cô con mấy ngày nay khóc đến mức mắt sưng cả lên. Đang yên đang lành bỗng dưng treo cho chú con tội danh nhận hối lộ, chuyện gì thể không biết!” Mạc Trọng Huy nói thản nhiên: “Nếu chú không nhận hối lộ thì sợ gì bị điều tra.”

Mạc Bạch Linh kêu lên: “Chú cháu không nhận hối lộ, nếu đã muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Vả lại, Thẩm Diệc Minh có thể leo đến vị trí này, cô không tin hắn không tham ô nhận hối lộ. Hắn đang nhằm vào nhà họ Mạc chúng ta, người kế tiếp gặp xui xẻo có lẽ chính là ba cháu đấy.” Mạc Trọng Huy cười lạnh; “Xảy ra chuyện như thế này, các người chỉ biết tìm kiếm lý do từ người khác thổi à, thể tại sao không xét lại mình đi? Vì sao Thẩm Diệc Minh lại nhằm vào nhà họ Mạc? Các người đã từng nghĩ tới vấn đề này chưa?”

“Đó là vì hắn phản đối cháu và An Noãn đến với nhau, mà cháu lại kiên trì yêu con bé đó, chọc giận hắn, làm hại cả nhà ta gặp nạn theo.” Mạc Bạch Linh gào lên. Mạc Trọng Huy day trán, nói: “Cháu và An Noãn đã gặp phải quá nhiều chuyện, giờ còn vì các người mà Thẩm Diệc Minh mới phản đối cháu với cô ấy. Cho dù hiện tại cô ấy đang ở bên cháu, nhưng cháu cũng không dám đảm bảo chắc rằng sẽ có một ngày cô ấy có bị Thẩm Diệc Minh mang đi mất hay không. Mọi người nghĩ rằng cháu chia tay với An Noãn thì Thẩm Diệc Minh sẽ buông tay sao? Người đắc tội với Thẩm Diệc Minh là các người, không phải cháu! Cháu mới là người bị hại đây này!”

Câu cuối cùng, Mạc Trọng Huy gần như hét lên. “Cháu cũng không biết mọi người gọi cháu tới đây để làm gì, rất xin lỗi, nếu cần tiền, cháu có thể cho, nhưng cháu không giúp gì được chuyện trong giới chính trị đâu.” “Ai cần tiền của mày, mày cho rằng có mấy đồng tiền bẩn kia là giỏi lắm hả?” Mạc Bình Sơn gầm lên: “Chuyện mày có thể giúp gia đình bây giờ chính là chia tay với An Noãn! Một nửa sự tức giận của Thẩm Diệc Minh là nhằm vào mày đó!” Mạc Trọng Huy cảm thấy nói chuyện với người ba này rất mệt. Hắn day huyệt thái dương, rồi lạnh lùng chất vấn: “Lúc trước ngài kiên quyết đối địch với ông ta, hiện tại lại không có năng lực để giải quyết vấn đề à?”

“Mày!” Mạc Bình Sơn tức điên lên.

Ngài lăn lộn ở trong giới chính trị mấy chục năm, chuyện ở bên trong đó ngài biết rõ hơn tới nhiều mà. Thẩm Diệc Minh ngồi vững vàng ở vị trí đó, sao ngài còn có thể ngây thơ để người ta lợi dụng thể nhỉ? Những gì mà nhà họ Mạc đang phải gánh chịu bây giờ đều do ngài mang tới cả đấy ạ.” Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói: “Con yêu An Noãn, mặc cho sau này sẽ xảy ra chuyện gì, con vẫn sẽ không buông tay cô ấy. Mọi người cũng đừng vọng tưởng bắt con sẽ kết hôn chính trị, con sẽ không hi sinh mình cho lợi ích của các người đâu.”

Nói rồi, Mạc Trọng Huy đi luôn, lúc tới cửa, hắn dừng lại, lạnh lùng nói thêm một câu. “Sau này đừng gọi điện thoại cho con nữa, cũng đừng đi quấy rầy An Noãn.”

Mạc Trọng Huy đi rồi, Mạc Bạch Linh lại khóc ầm lên, vừa khóc vừa đánh Mạc Bình Sơn: “Đều là tại anh đấy, chẳng lẽ anh không rõ năng lực của Thẩm Diệc Minh lớn như thế nào mà còn đi đối nghịch với hắn. Giờ thì hay rồi, chồng em cũng bị điều tra, tiếp theo sẽ đến lượt anh đấy. Ba mất rồi, anh muốn đưa toàn bộ nhà họ Mạc vào con đường chết à?” Mạc Bình Sơn ôm đầu, phiền muộn.

Đường Tĩnh Vi vội giải hòa: “Bây giờ có trách ai cũng chẳng được tích sự gì, quan trọng nhất là nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.” Mạc Bạch Linh nói lớn tiếng: “Còn giải quyết thế nào nữa, để Bình Sơn đến xin lỗi Thẩm Diệc Minh, cầu xin hắn tha thứ!”

Mạc Bình Giang nãy giờ không lên tiếng, đột nhiên lại nói: “Có đến nói xin lỗi cũng chẳng được gì, Thẩm Diệc Minh hận người nhà họ Mạc chúng ta, ai đến xin lỗi cũng vô dụng.”

“Anh cả, vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ, ngồi nhìn chồng em bị điều tra sao? Thẩm Diệc Minh có phải đã quá phách lối rồi hay không, dù gì nhà họ Mạc chúng ta trong giới chính trị cũng có địa vị đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.