“Không, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian thanh xuân đẹp đẽ. Nếu như ngay từ đầu anh và em đã ở bên nhau thì con của chúng ta chắc đã lên tiểu học rồi. Mạc Trọng Huy, anh nói đi, vì sao trước kia anh lại không yêu em nhỉ? Rốt cuộc em không tốt ở chỗ nào?”
Mạc Trọng Huy mím môi, trong mắt tràn đầy hối hận. “Em không hiểu, mặt mũi em không xấu, tính tình tốt, vì sao khi đó anh lại chướng mắt em nhỉ? Em phải phí rất nhiều sức lực để theo đuổi anh, mất quá nhiều thời gian. Em nhớ khi đó mỗi lần em hẹn anh, câu nói mà anh trả lời em nhiều nhất chính là “Tôi không rảnh, Thật xin lỗi, không hứng thú.”
Hắn hừ nhẹ: “Quá khứ đều đã qua cả rồi, đừng nhắc lại nữa.” An Noãn cười tủm tỉm: “Chỉ là nhìn thấy mấy người trẻ tuổi như vậy, em đột nhiên lại nghĩ đến mình trước kia.”
An Noãn nắm chặt tay hắn, cô nói với vẻ kiên định: “Mạc Trọng Huy, mặc cho lúc trước chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu, sau này không cho phép anh lại thả tay em ra nữa. Cho dù con đường phía trước chông gai thế nào, chúng ta đều phải kiên định không thay đổi, không ai được phép buông tay.”
Mạc Trọng Huy yêu thương vuốt tóc cô, hắn khẳng định: “Tuyệt đối không buông tay.” Họ ăn bữa tối rất vui vẻ, được ở cùng với người mà mình thích, cho dù ăn cái gì hoặc ở hoàn cảnh như thế nào cũng đều cảm thấy rất đẹp đẽ.
Bọn họ tay trong tay rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474836/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.