Mỗi lúc như thế, ông cụ Thẩm đành phải an ủi bà mấy câu. “Ngọc Lan, con cứ thoải mái tinh thần đi, thằng hai bận rộn, là người nhà, chúng ta nên dốc toàn lực ủng hộ công việc của nó.” “Thưa ba, không phải con không ủng hộ anh ấy, chỉ là dù có bận rộn đi chăng nữa, chẳng lẽ ngay cả thời gian nghe điện thoại anh ấy cũng không có a. Không biết con đã làm gì để cho anh ấy giận, không nghe điện thoại của con.”
“Tính cách của thằng hai vốn là như thế, một khi đã làm việc là sẽ bỏ qua hết tất cả những thứ khác. Nhiều năm như vậy rồi, ba cho là con cũng đã quen thuộc với chuyện đó.”
Tiết Ngọc Lan liếc mắt về phía An Noãn, nói đầy hàm ý: “Trước kia dù có bận rộn hơn nữa, cách khoảng hai ngày là anh ấy sẽ gọi điện thoại về nhà một lần, còn bây giờ, anh ấy đã thay đổi, trở thành một người mà đến con cũng không nhìn thấu.”
Ông cụ Thẩm thở dài, nói với vẻ không vui: “Được rồi, được rồi, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Con bé An Noãn này chẳng mấy khi với ăn với ba một bữa cơm, để cho ba ăn cho ngon đi.”
Ông cụ Thẩm gắp vào bát An Noãn rất nhiều đồ ăn, rồi cười hỏi: “Ông gọi cho cháu nhiều cuộc điện thoại như vậy mà cũng không chịu về, sao hôm nay lại về đây vậy?”
An Noãn khẽ nói: “Mạc Trọng Huy đang ra nước ngoài công tác ạ.”. Ông cụ Thẩm gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Cái con bé này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474832/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.