An Noãn cười trêu chọc, “Mạc Trọng Huy, em gả cho anh là nhà họ Mạc các anh trèo cao, người nhà anh dựa vào cái gì có ý kiến chứ, em có chỗ nào không xứng với anh?”
Mạc Trọng Huy ở đầu kia cười lớn thành tiếng, tiếng cười rất sảng khoái. Hai người nói chuyện rất lâu, đột nhiên, Mạc Trọng Huy nói, “An Noãn, anh nhớ em, em có nhớ anh không?”
Đêm khuya vắng người, nghe thấy lời nói thế này thì trong lòng vô cùng ấm áp.
Trái tim dường như sẽ không cô độc nữa, bởi vì cho dù là lúc nào cũng được nhớ mong sâu đậm. Sáng hôm sau An Noãn được gặp Mạc Bình Giang, cô đã từng gặp ông ở lễ tang, nhưng không để ý lắm.
Mạc Trọng Huy dẫn cô đến một câu lạc bộ tư nhân kiểu chung cư, cả tòa hai mươi tám tầng đều được thiết lập thành các gian phòng riêng, thậm chí ngay cả phòng khách cũng không có. Rất hiển nhiên, nơi này chuyên dùng để tiếp đãi khách quen, đại khái là một số khách chính trị quan trọng, muốn yên tĩnh và khiêm tốn.
“Bác cả anh đã ở bên trong rồi à?”
Thấy thang máy đi lên trên, An Noãn lại căng thẳng. Mạc Trọng Huy nắm chặt tay cô, phát hiện lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, hắn khẽ cười ra tiếng, ôm chặt cô, cười nói, “Sao lại căng thẳng như vậy, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi, bác cả rất tốt.” “Bác dâu cả của anh đâu? Bác ấy cũng đến rồi à?” Mạc Trọng Huy hơi ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói, “Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474812/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.