Chương trước
Chương sau
An Noãn cười trêu chọc, “Mạc Trọng Huy, em gả cho anh là nhà họ Mạc các anh trèo cao, người nhà anh dựa vào cái gì có ý kiến chứ, em có chỗ nào không xứng với anh?”

Mạc Trọng Huy ở đầu kia cười lớn thành tiếng, tiếng cười rất sảng khoái. Hai người nói chuyện rất lâu, đột nhiên, Mạc Trọng Huy nói, “An Noãn, anh nhớ em, em có nhớ anh không?”

Đêm khuya vắng người, nghe thấy lời nói thế này thì trong lòng vô cùng ấm áp.

Trái tim dường như sẽ không cô độc nữa, bởi vì cho dù là lúc nào cũng được nhớ mong sâu đậm. Sáng hôm sau An Noãn được gặp Mạc Bình Giang, cô đã từng gặp ông ở lễ tang, nhưng không để ý lắm.

Mạc Trọng Huy dẫn cô đến một câu lạc bộ tư nhân kiểu chung cư, cả tòa hai mươi tám tầng đều được thiết lập thành các gian phòng riêng, thậm chí ngay cả phòng khách cũng không có. Rất hiển nhiên, nơi này chuyên dùng để tiếp đãi khách quen, đại khái là một số khách chính trị quan trọng, muốn yên tĩnh và khiêm tốn.

“Bác cả anh đã ở bên trong rồi à?”

Thấy thang máy đi lên trên, An Noãn lại căng thẳng. Mạc Trọng Huy nắm chặt tay cô, phát hiện lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, hắn khẽ cười ra tiếng, ôm chặt cô, cười nói, “Sao lại căng thẳng như vậy, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi, bác cả rất tốt.” “Bác dâu cả của anh đâu? Bác ấy cũng đến rồi à?” Mạc Trọng Huy hơi ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói, “Bác dâu cả đã sớm không còn nữa, bác ấy mất hai mươi mấy năm rồi.” An Noãn kinh ngạc nói, “Hai mươi mấy năm mà bác cả anh vẫn chưa tái giá à?”

“Không, nghe nói tình cảm của bác ấy với bác dâu cả quá sâu đậm, cho nên mãi không đi bước nữa.”

Thật không ngờ trong giới này lại có tình cảm chân thành như vậy.

Đến tầng hai mươi tám, Mạc Trọng Huy dẫn cô đi thẳng vào phòng. Căn phòng khoảng năm mươi mét vuông, chia thành hai gian, một gian là phòng tiếp khách, một gian là phòng ăn Đồ dùng trong nhà đều là gỗ lim, sô pha, ghế ngồi, bàn ghế ăn, chỗ nào cũng lộ vẻ lộng lẫy sang trọng. An Noãn nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế chủ trong phòng tiếp khách, ông có khuôn mặt tương tự như Mạc Bình Sơn nhưng không lạnh lùng bằng Mạc Bình Sơn, khóe miệng ông mang ý cười khẽ, cực kỳ giống bề trên nhân từ.

Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi qua đó, long trọng giới thiệu, “Bác cả, đây là An Noãn.”

An Noãn khẽ gọi một tiếng “bác cả”, nhìn thấy ý cười trên mặt ống, sự căng thẳng trong lòng An Noãn tự nhiên mất đi. Mạc Bình Giang nhìn chằm chằm cô rất lâu, ánh mắt có chút mờ ảo.

An Noãn sốt ruột đợi ông đáp lại, cô vô cùng thấp thỏm. “Bác cả.” Mạc Trọng Huy lên tiếng. Lúc này Mạc Bình Giang mới hoàn hồn lại, nhét bao lì xì đã chuẩn bị từ trước vào trong tay An Noãn, cười nói, “Cháu gái, cháu rất giống mẹ cháu.”

An Noãn lúng túng cười một tiếng, “Ông ngoại và bác hai cháu đều nói như vậy.” Ăn một bữa cơm với Mạc Bình Giang, An Noãn nhận thấy ông là một người vô cùng hiền từ, khác Mạc Bình Sơn như trời với đất.

Hình như ông và mẹ cô rất thân nhau, cả bữa cơm, ông luôn nhắc tới mẹ An Noãn. Có lẽ là do mẹ cô nên Mạc Bình Giang mới thêm mấy phần yêu thương của bề trên với An Noãn.

“An Noãn, cháu và Huy ở bên nhau, bác hại cháu có đồng ý không?” Cuối cùng Mạc Bình Giang vẫn hỏi.

An Noãn cúi đầu, nói nhỏ, “Bác hai cháu vẫn chưa biết.”

Mạc Bình Giang khẽ thở dài, bình tĩnh nói, “Bác cũng đoán thế, nếu như ông ấy biết, có lẽ sẽ phản đối.” Nhìn An Noãn ủ rũ, Mạc Bình Giang vỗ vai cô, an ủi, “Nhưng cháu không cần buồn, tin tưởng chỉ cần hai đứa kiên định ở bên nhau, cuối cùng bác hai cháu sẽ thỏa hiệp. Trên thế giới này, có lẽ ông ấy sẽ không thỏa hiệp với bất cứ ai, nhưng ông ấy sẽ thỏa hiệp với cháu.”

An Noãn không hiểu rõ ý ông lắm, nhưng cô đã nghe thấu. Đại khái bác hai cưng chiều cô, người trong giới đều nghe thấy cả.

“Huy, nếu như ba cháu phản đối chuyện của hai đứa, bác sẽ nói chuyện với ba cháu. Noãn Noãn là một cô gái tốt, cháu phải đối xử tốt với nó. Cho dù con đường tương lai có khó đi thế nào, cháu cũng phải kiên định dắt tay nó đi hết.” Lời của Mạc Bình Giang khiến An Noãn cảm thấy ấm áp trong lòng. Mạc Trọng Huy thì ôm An Noãn nói đùa, “Cháu chỉ sợ cuối cùng cô nhóc này sẽ hất tay cháu, vứt bỏ cháu thôi.”

An Noãn hừ lạnh, “Em còn sợ anh sẽ lấy Lý Hân Như đấy.”

Mạc Bình Giang ảo não sờ mũi, “Đã qua cả rồi, đừng nhắc nữa.” “Tại sao không thể nhắc, anh dám làm, còn không cho em nói à, hừ.” Nhìn thấy hai đứa bé liếc mắt đưa tình, ánh mắt Mạc Bình Giang trở nên mờ ảo.

Thời gian không bỏ qua cho con người, thoáng một cái con của bà đã lớn như vậy rồi. Giống như dáng vẻ ngọt ngào của bà ngày trẻ, luôn lương thiện như vậy, đối với ai cũng tốt như vậy. Lúc đó người muốn đề nghị kết thông gia với nhà bà thật sự có thể đạp đổ bậc cửa nhà họ Thẩm.

Ăn cơm xong đi ra khỏi câu lạc bộ, An Noãn gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, giọng anh ta lười biếng mơ hồ, rên hừ hừ nói lung tung, rất hiển nhiên là vẫn chưa dậy.

“Để Cổ Thu nghe điện thoại đi.”

Nghe thấy Thẩm Thần Bằng gọi tên Cố Thu ở đầu bên kia, rất nhanh tiếng Cố Thu đã truyền qua ống nghe.

“An Noãn, có chuyện gì à?”

“Cố Thu, đợi anh tôi tỉnh rồi, cô bảo anh ấy đến Shine một chuyến, có chút chuyện muốn nói với anh ấy.”

“Được.”

Giọng Cổ Thu luôn dịu dàng dễ nghe như vậy, An Noãn nghe mà cảm thấy có chút thương cảm. Cho dù cô ấy có ưu tú, lương thiện, xinh đẹp thế nào, cuối cùng vẫn không được nhà họ Thẩm chấp nhận. Mạc Trọng Huy lái xe đưa cô về Shine, nhìn cô sầm mặt xuống, hắn đau lòng xoa đầu có an ủi, “Thẩm Thần Bằng ba mươi tuổi rồi, tự cậu ấy sẽ xử lý tốt chuyện tình cảm. Sinh ra ở gia đình như vậy, có quá nhiều chuyện không thể không như thế. Cậu ấy cũng đã sớm biết những thứ này, chúng ta cũng không thể làm gì cho cậu ấy được, tất cả đều phải dựa vào chính cậu ấy.”

An Noãn nằm bò trên cửa sổ xe, uể oải nói, “Nếu như em không phải cháu ngoại của nhà họ Thẩm, có lẽ kết quả của em và Cố Thu cũng giống nhau.”

Mạc Trọng Huy cười, phản bác, “Không đâu, tình cảm của anh sẽ không bị người nhà can dự. Từ sớm ông nội anh đã bắt anh vào bộ đội, anh không nghe theo sự sắp xếp của ông chính là không để cho người nhà khống chế sự nghiệp của anh. Bây giờ, cho dù anh có tách khỏi nhà họ Mạc, anh cũng có thể khiến người phụ nữ của anh sống cuộc sống hạnh phúc. Cho nên anh không sợ.”

“Thần Bằng cũng có sự nghiệp của mình, anh ấy cũng không dựa vào gia đình.” Mạc Trọng Huy nghiêm túc nói, “Cậu ấy khác anh, cậu ấy chưa từng muốn dựa vào gia đình, nhưng cậu ấy có thể có ngày hôm nay, không thể nói không dựa vào gia đình. Tất cả mọi người đều biết cậu ấy là thái tử gia. Họ hợp tác với cậu ấy, bán mạng cho cậu ấy, gần như đều nhắm đến thân phận bối cảnh của cậu ấy. Có thể nói thế này, chỉ cần một câu nói của bác hai em, Thẩm Thần Bằng trở thành hai bàn tay trắng.”

“Thật sự nghiêm trọng như vậy à?” “Ừ, những năm này Thẩm Thần Bằng chơi rất nhiều, quy mô công ty mặc dù cũng rất lớn, nhưng đều là dựa vào gia đình chống đỡ. Mất đi sự chống đỡ của gia đình, cuộc sống của cậu ấy sẽ rất khó khăn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.