An Noãn xì một tiếng, không vui nói, “Mạc Trọng Huy, nếu anh không muốn bác em đánh anh thì ăn cơm xong mau đưa em về nhà đi.”
“Anh và em cùng về nhà họ Thẩm, chúng ta cùng xin bác hai em, xin bác ấy tác thành, có được không?” An Noãn khẽ thở dài một tiếng, bình tĩnh nói, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, không thể kích động như vậy. Em về thăm dò ý của bác trước đã.”
“Em không cảm thấy bác hai em quản lý em quá nhiều à?” Mạc Trọng Huy ý tứ hỏi một câu. An Noãn càng cau mày chặt hơn, lạnh lùng hỏi, “Anh có ý gì?” “Anh cảm thấy có chút kỳ quái. Bình thường mọi người đều biết bác ấy rất lạnh lùng, cho dù là đối với vợ và con trai của mình cũng rất lạnh nhạt, chỉ có đối với em là cưng chiều quá mức.” Trước khi trời tối An Noãn đã trở về nhà họ Thẩm, may mà Thẩm Diệc Minh vẫn chưa về. Ông cụ Thẩm đang tự đánh cờ một mình ở phòng khách, An Noãn cảm thấy đau lòng, đi đến ngồi xuống đối diện ông.
“Ông ngoại, cháu đánh cờ với ông.”
Ông Thẩm ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt rất phức tạp.
An Noãn chột dạ, cúi đầu xuống. “Mỗi lần để Thần Bằng đưa cháu ra ngoài chơi là đêm đều không về, xem ra sau này cháu nên ở nhà với ông đi.” An Noãn bĩu môi, nhẹ giọng giải thích, “Hôm qua chơi muộn quá nên cháu không về, ở chỗ anh họ một tối.” Ông cụ Thẩm hừ một tiếng, “Ở trước mặt ông còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474810/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.