Không cần đâu, anh không muốn em mệt mỏi quá mức, có Ethan ở đây rồi, anh rất yên tâm. Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa, nói cho anh biết, em có nhớ anh không?”
An Noãn ấp úng mãi không nói lên lời, sau cùng giảo hoạt nói một câu, “Em rất nhớ Tảo Tảo.” Lâm Dịch Xuyên ở đầu dây bên kia cất tiếng cười khổ, “Cô gái này, đến một câu nói dối cho anh vui cũng không chịu nữa. Tảo Tảo ở bên mẹ anh rồi, hai ông bà bảo anh đưa Tảo Tảo tới ở lại vài hôm. Anh nói với ba mẹ kế hoạch của anh rồi, sau này phần lớn thời gian sẽ quay về Bắc Kinh sống, hai người họ đồng ý rồi, còn rất ủng hộ nữa.”
“Có người nhà như vậy, thật là tốt.”. An Noãn không khỏi cảm thán. Nhớ tới Thẩm Thần Bằng, đột nhiên cảm thấy anh ta thật đáng thương. “Mẹ anh bảo anh hỏi em, bao giờ có thể đến Bắc Kinh, gặp người nhà của em, tiện thể quyết định hôn sự.”
An Noãn mím môi, lí nhí nói, “Bác hai của em mới nhắc đến chuyện này, hi vọng chúng ta kết hôn muộn một chút.” “Chúng ta có thể đính hôn trước.”
An Noãn cắn môi, sắc mặt đã hơi trắng bệch, “Lão Lâm, chúng ta có thể đừng đính hôn mà kết hôn luôn không?”
Cô hơi sợ việc đính hôn. Đầu dây bên kia không có câu trả lời, anh chỉ bình thản nói một câu, “Đợi anh đến Bắc Kinh rồi chúng ta bàn bạc tiếp.” Một đêm mất ngủ, ngày hôm sau An Noãn dậy thật sớm để trang điểm, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474794/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.