“Được, cháu có thể làm được.”
Thẩm Diệc Minh biết chàng trai này thật sự rất yêu Noãn Noãn, so với ông, cậu ta còn dũng cảm hơn. “Vào trong đi, đừng quên lời hứa của cậu ngày hôm nay.”
Lâm Dịch Xuyên vào phòng bệnh, An Noãn hồi hộp hỏi anh, “Bác em nói gì với anh thế?” “Bảo anh chăm sóc tốt cho em.” An Noãn không tin nổi, hỏi lại: “Chỉ đơn giản thế thôi à?” “Bác em rất thương em.” Lâm Dịch Xuyên không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô. An Noãn đắc ý nói: “Chuyện, mấy ngày nay, ngày nào bác hai cũng ở bên em, một bước không rời.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ nheo mắt lại, trên mặt có vẻ gì đó sâu xa. Sau khi An Noãn hoàn toàn hồi phục, Thẩm Diệc Minh mới đồng ý cho cô ra viện. Ngày ra viện, Thẩm Diệc Minh phải ra đi ngoại tỉnh khảo sát, Lâm Dịch Xuyên tới đón cô. Cuối cùng cũng rời khỏi được cái nơi bức bách này, vừa mới xuất viện, An Noãn đã hít sâu một hơi bầu không khí trong lành bên ngoài.
Một tuần chưa gặp ông ngoại, cô nhớ ông chết rồi. “Ông ngoại.” An Noãn nũng nịu gọi.
Ông cụ ôm chặt lấy cô, giọng nói vui mừng: “Về là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ông ngoại vẫn muốn tới viện thăm cháu, nhưng chúng nó sợ ông không chịu nổi, không cho ông đi, cháu nói xem mấy đứa kia có hư không Cơ chứ.” Ông cụ thấy Lâm Dịch Xuyên đi sau lưng cô, mặt liền xu xuống, “Sao cậu ta lại tới đây?” “Ba bác đều không rảnh, bác hai bảo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474788/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.