“Lâm Dịch Xuyên, anh nghĩ em là loại người gì thế hả?”
“Nếu em không muốn anh nghĩ em là người xấu thì sau này đừng có nói những lời như vậy nữa.” An Noãn bặm môi, cô vốn cũng không dám hi vọng gì.
“Vậy lần này anh đưa Tảo Tảo về, bao giờ thì lại tới đây?”
Lâm Dịch Xuyên nhìn bóng dáng nhỏ bé cách đó không xa, từ nay về sau anh chỉ còn lại đứa nhỏ này thôi, vậy mà người phụ nữ này vẫn còn ngây thơ muốn đoạt mất nó khỏi anh. Lâm Dịch Xuyên dừng lại một lúc lâu rồi mới khẽ nói: “Chắc sau này sẽ không tới đây nữa, anh cũng đã nói rõ với Ethan rồi, chờ anh về trụ sở chính sẽ điều cậu ta về, anh sẽ cử người khác qua bên này đảm nhận vị trí CEO, sau này giao toàn quyền cho người đó quản lý, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì chắc anh với Ethan sẽ không tới đây nữa đâu.”
“Vậy em phải làm sao, lúc em nhớ Tảo Tảo phải làm thế nào?” An Noãn kích động chất vấn, trong lòng khó chịu không sao tả nổi.
Lâm Dịch Xuyên chăm chú nhìn cô, lại dịu dàng an ủi, “Nếu em nhớ thằng bé thì có thể tới Luân Đôn gặp nó, anh sẽ không cẩm em gặp thằng bé đâu.”
Ra khỏi vườn bách thú, An Noãn cứ thấy thấp thỏm không yên. Ngồi trên xe, cô ôm chặt Tảo Tảo, thằng bé khẽ nhúc nhích trong lòng cô, oán giận, “Mẹ, mẹ ôm con chặt quá, đau.” Lúc này, An Noãn mới lơi lỏng tay, nhưng vẫn ôm rất chặt, như thể chỉ cần có buông lỏng tay ra thì cô sẽ mất thằng bé.
Lâm Dịch Xuyên lái xe đưa hai mẹ con tới nhà hàng tư nhân chuyên nấu món ăn Giang Thành của Mạc Trọng Huy.
Tâm trạng của An Noãn hơi phức tạp, “Tại sao lại tới đây?”.
“À, trưa thì đi ăn món lẩu Tảo Tảo thích nhất, tối sẽ ăn ở nhà hàng em thích nhất.”
“Sao anh biết em thích ăn ở nhà hàng này nhất?” Giọng nói của An Noãn có chút kích động.
Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh đáp, “Đoán xem.”
Ông chủ biết An Noãn cho nên liền lấy một phòng VIP cho họ. Cả một bàn thức ăn đều là những món Giang Thành mà An Noãn thích ăn nhất nhưng cô lại không thấy có chút khẩu vị nào, không thể nuốt trôi cơm, trong lòng như bị một thứ gì đó tấn công, trái tim đang dần dần chùng xuống.
“Sao lại không ăn, đây đều là những món mà em thích ăn nhất mà.”
Lâm Dịch Xuyên gặp không ít thức ăn vào bát cô.
Chắc vì nhìn ra cô không được vui, Lâm Dịch Xuyên cười nói, “Ăn đi, anh thích dáng vẻ lúc em nói em ăn gì cũng không béo.”
An Noãn cúi đầu, ăn từng miếng từng miếng nhưng đều không thấy ngon chút nào. Cô không biết, lúc này Mạc Trọng Huy đang trên đường tới đây vì ông chủ đã báo tin cho hắn biết rồi. Họ ăn được một nửa thì Mạc Trọng Huy đột nhiên đẩy cửa đi vào, An Noãn còn tưởng là nhân viên phục vụ, thấy Lâm Dịch Xuyên khẽ cau mày, cô mới quay lại nhìn, thấy Mạc Trọng Huy, cả ngụm nước cô vừa uống đều bị sặc ngay giữa họng. Mạc Trọng Huy vội chạy tới, nhưng Lâm Dịch Xuyên lại ở ngay bên cạnh cô nên đã vỗ nhẹ lên lưng cô, trách, “Lúc nào cũng không chịu cẩn thận, bao giờ em mới có thể trưởng thành được lên một chút đây?” Mạc Trọng Huy đi đến, kéo An Noãn vào lòng mình như thể đang tuyên bố chủ quyền trước mặt Lâm Dịch Xuyên. Lâm Dịch Xuyên chỉ khẽ lắc đầu, nuốt tất cả khổ sở vào trong lòng.
“Sao anh lại tới đây? Mà sao anh biết em ở đây?”
Trong sắc mặt Mạc Trọng Huy không được vui lắm, hắn trầm giọng nói, “Em ăn cơm với bạn sao không nói với anh một tiếng, dù sao đây cũng là địa bàn của anh, anh cũng phải tới chào hỏi chứ.” An Noãn hung hăng trừng mắt với hắn, cái tên này thật là... “Anh Lâm, anh không để ý nếu tôi cùng ngồi xuống ăn cơm chung chứ?” Lâm Dịch Xuyên không từ chối hắn giống như lần trước mà lịch thiệp lắc đầu cười. Mạc Trọng Huy và An Noãn đều ngồi xuống. An Noãn hầm hừ, “Bọn em ăn gần xong, thanh toán đến nơi rồi, giờ anh mới tới thì ăn uống gì nữa.” “Anh vẫn chưa ăn, em ăn một chút với anh đi mà.” An Noãn bĩu môi, “Bọn em ăn xong cả rồi, có muốn ăn thì tự anh ăn đi, đúng rồi, không phải anh có phòng riêng ở đây à? Tại sao lại chạy tới chỗ bọn em ăn, sợ bọn em ăn xong bùng tiền chắc?” “Em là bà chủ, căn bản không cần phải trả tiền.”
An Noãn giật giật khóe miệng. Hôm nay, tên này lên cơn động kinh gì thế không biết. “Anh bảo ông chủ mang đồ ăn lên đi.”
“Không cần đâu, ăn thừa lại của em cũng được.” Căn bệnh kì quặc của Mạc Trọng Huy lại bắt đầu rồi, lúc nào hắn cũng thích ăn đồ thừa của cô.
An Noãn hắng giọng, khẽ nói, “Mạc Trọng Huy, thể anh cứ từ từ ăn, bọn em đi trước đây.” Mạc Trọng Huy ngẩng lên trừng mắt với cô.
An Noãn đành phải nói, “Anh tới khách sạn đón em sau nhé.”
“Ăn xong bữa cơm này với anh đã.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt tay cô không buông, An Noãn hết cách chỉ có thể nhìn Lâm Dịch Xuyên bằng vẻ áy náy.
Vốn có kế hoạch ăn đêm nhưng chắc phải hủy bỏ rồi. Lâm Dịch Xuyên đứng dậy, rất bình tĩnh nói với họ, “Tôi đưa con trai về khách sạn trước, An Noãn em chờ một lát nữa rồi qua kể chuyện cho Tảo Tảo nghe lần cuối nhé.”
Kể chuyện lần cuối, một câu đâm trúng điểm rơi nước mắt của An Noãn. Sau khi Lâm Dịch Xuyên bể Tảo Tảo rời đi, An Noãn vẫn lặng lẽ khóc.
Mạc Trọng Huy buồn bực vô cùng, “Ăn bữa cơm với anh thôi cũng khiến em thấy tủi thân đến thế cơ à?” Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo đã về khách sạn, chỉ một lát sau Mạc Trọng Huy đã ăn xong rồi, hắn đưa cô về đó, biết mai hai cha con nhà kia phải đi, trong lòng Mạc Trọng Huy kích động không thôi, nhưng hắn cũng biết, cô gái này chắc chắn sẽ lại đau lòng, cho nên hắn phải ở bên cô.
Trên đường tới khách sạn, ông cụ có gọi điện thoại cho An Noãn, hỏi cô bao giờ về. An Noãn hỏi ngược lại ông cụ xem Thẩm Diệc Minh có ở nhà hay không. Biết hôm nay Thẩm Diệc Minh không ở nhà, An Noãn mới nói: “Ông ngoại, sáng sớm mai Tảo Tảo phải về Luân Đôn rồi, sau này cháu có muốn gặp lại thằng bé cũng rất khó, tối nay cháu muốn ngủ lại khách sạn cùng với thằng bé, không về đâu ạ.”
“Ừ được, mai đi thì ông ngoại có thể thông cảm cho được.”
Sau khi dập điện thoại, Mạc Trọng Huy lại không vui, nhăn nhó nói, “Đêm nay em muốn ở lại khách sạn à?” An Noãn chỉ “ừ” một tiếng. Hắn hầm hừ, “Em không cảm thấy giờ em không tiện ở cùng với hai cha con họ sao?”
“Liên quan gì đâu, có hai phòng mà, em ngủ với Tảo Tảo thôi.”
Mạc Trọng Huy thở phì phò, hắn không tìm được lý do gì để phản bác lại cô cả, nhưng chẳng lẽ hắn cứ để mặc cô với Lâm Dịch Xuyên ở chung với nhau trong cùng một nhà sao?
Đến khách sạn, An Noãn vẫn ủ rũ, cô khẽ nói, “Mạc Trọng Huy, anh về đi, tối nay em ở lại đây với Tảo Tảo.” Mạc Trọng Huy hừ một tiếng, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói bên tai cô, “Thể anh phải làm sao? Em ở bên họ, để mặc anh một mình à?” An Noãn đẩy hắn ra, lườm hắn, bực bội nói, “Anh đừng có bắt em phải nổi điên lên.”
Mạc Trọng Huy mím môi, đè cô lên ghế, hung hăng hôn lên môi cô.
“Mạc Trọng Huy, anh phát điên cái gì thế?” “Thỏa mãn anh trên xe đi, anh sẽ cho em vào khách sạn với thằng bé đó.”
An Noãn nghe thấy hắn nói vậy liền chửi ầm lên, “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi hả? Đây là đâu anh có biết không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]