“Lâm Dịch Xuyên, anh nghĩ em là loại người gì thế hả?”
“Nếu em không muốn anh nghĩ em là người xấu thì sau này đừng có nói những lời như vậy nữa.” An Noãn bặm môi, cô vốn cũng không dám hi vọng gì.
“Vậy lần này anh đưa Tảo Tảo về, bao giờ thì lại tới đây?”
Lâm Dịch Xuyên nhìn bóng dáng nhỏ bé cách đó không xa, từ nay về sau anh chỉ còn lại đứa nhỏ này thôi, vậy mà người phụ nữ này vẫn còn ngây thơ muốn đoạt mất nó khỏi anh. Lâm Dịch Xuyên dừng lại một lúc lâu rồi mới khẽ nói: “Chắc sau này sẽ không tới đây nữa, anh cũng đã nói rõ với Ethan rồi, chờ anh về trụ sở chính sẽ điều cậu ta về, anh sẽ cử người khác qua bên này đảm nhận vị trí CEO, sau này giao toàn quyền cho người đó quản lý, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì chắc anh với Ethan sẽ không tới đây nữa đâu.”
“Vậy em phải làm sao, lúc em nhớ Tảo Tảo phải làm thế nào?” An Noãn kích động chất vấn, trong lòng khó chịu không sao tả nổi.
Lâm Dịch Xuyên chăm chú nhìn cô, lại dịu dàng an ủi, “Nếu em nhớ thằng bé thì có thể tới Luân Đôn gặp nó, anh sẽ không cẩm em gặp thằng bé đâu.”
Ra khỏi vườn bách thú, An Noãn cứ thấy thấp thỏm không yên. Ngồi trên xe, cô ôm chặt Tảo Tảo, thằng bé khẽ nhúc nhích trong lòng cô, oán giận, “Mẹ, mẹ ôm con chặt quá, đau.” Lúc này, An Noãn mới lơi lỏng tay, nhưng vẫn ôm rất chặt, như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474768/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.