An Noãn chạy tới trước phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Dịch Xuyên đang tập trung lau mặt cho đứa trẻ nằm trên giường nên không chú ý tới có người vào phòng. Sức khỏe của Tảo Tảo từ nhỏ đã không tốt, thường xuyên bị bệnh, bình thường vẫn luôn là cô chăm sóc cho thằng bé nên cô biết rõ chăm sóc cho một đứa trẻ bị bệnh là việc vất vả đến mức nào.
Nhìn dáng cười cao lớn của Lâm Dịch Xuyên lau mặt cho Tảo Tảo, lòng An Noãn bỗng đau thắt lại.
“Lâm Dịch Xuyên.” Cô nhẹ giọng gọi anh, và cảm thấy bóng lưng của anh hơi cứng lại. Anh quay đầu nhìn An Noãn bằng ánh mắt rất bình tĩnh và lạnh nhạt, thậm chí còn hơi lạnh lùng, anh nói rất nhỏ: “Ethan gọi em tới à, anh đã bảo cậu ấy đừng gọi điện cho em rồi mà.”
“Vì sao không gọi cho em?” Giọng nói của An Noãn hơi nghẹn ngào. Lâm Dịch Xuyên hơi cong khóe môi, nói thản nhiên: “Gọi cho em có để làm gì đâu? Em đã không cần chúng tôi rồi, chẳng lẽ sẽ còn quan tâm đến thằng bé?”
“Lâm Dịch Xuyên, anh nghĩ em là người như thế nào, em làm sao có thể không quan tâm Tảo Tảo?” “Nếu quan tâm đến thằng bé thì sẽ không bỏ nó đi như vậy.” An Noãn không còn lời nào để nói. “Em trở về đi, ở đây có anh là đủ rồi, chờ Tảo Tảo khỏi bệnh, anh sẽ dẫn thằng bé về Luân Đôn, sau này sẽ không bao giờ bước chân vào mảnh đất Bắc Kinh này nữa, sẽ không tiếp tục quấy rầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474754/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.