“Mạc Trọng Huy! Tôi sẽ gọi điện cho bác hại của tôi.”
“Đừng gọi, gọi rồi anh chỉ sợ cả đời này không gặp được em nữa.” An Noãn hừ lạnh. “Bảo bối, anh yêu em.” Thanh âm của Mạc Trọng Huy giống như một tiếng sét khiển An Noãn kinh ngạc, sao cái tên này lại có thể nói mấy lời sến súa như vậy, chẳng giống hắn chút nào. An Noãn vẫn còn đang sầu muộn thì đột nhiên một tay Mạc Trọng Huy nâng cằm của cô lên, sau đó hắn cúi người, ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô.
An Noãn phản kháng lại theo bản năng, Mạc Trong Huy hơi giận, nói: “Em có thể dịu dàng một chút không hả?” “Tôi vốn không phải người dịu dàng, anh đi mà tìm người khác.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ siết cánh tay lại, ôm cô vào lòng thật chặt, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô: “Không hôn, để anh ôm một chút đi!” Mạc Trọng Huy coi việc ôm cô thành một thú vui, cứ thể lẳng lặng ôm. “Mặc Trọng Huy, anh rảnh rỗi quá phải không, làm ơn buông tôi ra.” Hắn thỏa mãn thả An Noãn ra nhưng lại nắm lấy tay cô rồi giữ chặt nó trong lòng bàn tay. “Dẫn em đi ăn đêm nhé, muốn ăn cái gì?”
An Noãn nhướng mi: “Thẩm Thần Bằng vừa mới dẫn tôi đi ăn xong.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười thành tiếng, tiếng cười sang sảng.
“Vậy cùng anh đi ăn cái gì đi. Mấy ngày rồi anh chưa ăn.” Mạc Trong Huy không hề nói quá, hắn nhớ cổ đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474750/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.